Người Chơi Hung Mãnh

Chương 243: Thân phận

Hơn nữa đối phương tuy mặc một thân trọng giáp bằng đồng lại hành động tự nhiên, khí thế thâm thúy sâm nhiên, mở miệng liền là một đoạn giới thiệu lớn, kết hợp với huyết tương khắp nơi, nhìn thế nào cũng không giống như thuận miệng tạo dáng.
Từ các tổ chức bí mật cổ xưa? Hoặc một hiệp hội bí mật nào đó mới được thành lập gần đây?
Sài đại tiểu thư nhìn Vệ Lăng Lam còn đang suy tư:
- Thân phận của cô?
Cái sau kịp phản ứng lại, vội vàng hiện ra ID người chơi của mình.
Không phải là người chơi, Sài Thúy Kiều căn bản không nhìn thấy ID của đối phương, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự phong đạm vân khinh, gật đầu làm bộ như rất hiểu rõ.
Kỳ thật Sài đại tiểu thư cũng không thấy rõ cảnh tượng đàn chuột bị đuổi theo trong sương mù dày đặc, nhưng Lý Ngang nhìn thấy,
Mượn chức năng tạo ảo ảnh của Mắt Mèo, hắn đem một dòng chữ nhỏ chiếu vào bên trong giáp đầu của Sài đại tiểu thư, giống như máy móc chiếu thông tin điều khiển chỉ huy.
Mặc dù không rõ bóng đen thẳng đứng rơi xuống từ bầu trời kia là gì và tại sao nó dừng lại trước phạm vi nhà hàng,
Nhưng việc nhà hàng Ung Di Các không còn an toàn đã trở thành sự thật. Nếu an toàn, hệ thống cũng sẽ không để hai người chơi thực hiện nhiệm vụ hộ tống đặc biệt.
Dưới sự chỉ huy của Lý Ngang, Sài đại tiểu thư hoặc là nói Tầng Tiêu Điện Huyền Vũ Thất Túc - Nguy Nguyệt Yến, hờ hững nhìn lướt qua mọi người trong phòng ăn một cái.
Trầm giọng nói:
- Ở đây không an toàn, chuẩn bị một chút, chúng ta phải rời đi ngay lập tức.
- Được rồi, được rồi.
Vệ Lăng Lam mơ hồ bị khí thế của Sài đại tiểu thư chấn nhiếp cũng không dám nói thêm gì, nhanh chóng từ trên mặt đất đem thi thể chuột khổng lồ thu vào ba lô, quay đầu nhìn về phía đám người, chỉ huy mọi người từ trong phòng bếp di chuyển ra các loại công cụ.
Bao gồm không giới hạn các loại dụng cụ ăn bằng thép, các loại nồi thép, dây thừng dài nối với nhau, đèn chiếu sáng.
Sau khi chuyển mấy công cụ ra, Vệ Lăng Lam để cho đám đông đứng thành hình vuông 11 nhân 12,
Nam nhân tráng niên cầm đĩa cơm bằng thép, các loại nồi thép đứng ở ngoại vi hình vuông, phụ nữ và trẻ em già yếu lại đứng ở bên trong.
Trước và sau trận hình, đều có người cầm đèn chiếu sáng, chiếu bốn phương hướng.
Mỗi người trong tay còn cầm một sợi dây thừng bao quanh hình vuông để ngăn chặn có người vô tình rời khỏi đội ngũ mà tiến vào sương mù không bao giờ trở lại.
Cũng không phải không có người muốn tiếp tục ở trong nhà hàng này, nhưng trước cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của Ngụy Nguyệt Yến vào mõm súng trường của Vệ Lăng Lam thì không ai dám đứng ra bày tỏ bất mãn.
Sau khi nhanh chóng bố trí đội hình,
Nguy Nguyệt Yến tại phía trước dẫn đường, Vệ Lăng Lam ở phía sau áp trận, một đám người trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi phòng ăn, đi vào đường phố tràn ngập sương mù dày đặc.
Là một nam nhân trưởng thành, Lý Ngang tự nhiên đứng ở bên ngoài đội ngũ, Vệ Lăng Lam đem Vệ phụ Vệ mẫu, Lý Ngang Vương Tùng San đều an bài ở phía sau đội ngũ, gần phạm vi bảo hộ của cô.
Hắn dùng mắt mèo nhìn xung quanh một cái, xác định đạo bóng đen dựng đứng ở trên cao không ở gần đó, chỉ huy Nguy Nguyệt Yến xuất lĩnh đội ngũ dọc theo đường đi tới.
Trong sương mù dày đặc, một đám người soi đèn pin đi lên đường.
Xe hơi, xe van, xe buýt, xe cứu thương, tất cả các phương tiện giao thông đường phố đều tắt máy, trong xe không nhìn thấy nửa điểm bóng người.
Thực khách biết sửa chữa xe đi lên đập vỡ kính để nổ máy nhưng sau một thời gian dài thì ngay cả một chiếc cũng không thể khởi động được.
Theo thực khách, tất cả linh kiện của chiếc xe đều còn đó, không hề tìm thấy bất cứ trục trặc gì nhưng lại không thể khởi động, cũng không thể tìm thấy nguyên nhân thất bại cụ thể.
Máy bay không người lái của Vệ Lăng Lam cũng không cách nào bay bình thường trong sương mù dày đặc, ngược lại kính viễn vọng tên mũ giáp đơn binh với chức năng chụp ảnh hồng ngoại còn có thể sử dụng được.
Tia hồng ngoại một đường dò xét qua không phát hiện bất kỳ người sống nào ngoại trừ mọi người trong nhà hàng,
Ngay cả những vật sống như chim, mèo và chó đi lạc cũng không có.
Như thể, chỉ còn lại họ trong thành phố...
Mọi người sợ hãi, thì thầm,
Vệ phụ Vệ mẫu đi phía sau đội ngũ mấy lần do dự cuối cùng vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi nữ nhi:
- Lam Lam... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy...
Vệ phụ là một kỹ sư, Vệ mẫu là một nhà thiết kế gia đình, cả hai vợ chồng đều có thu nhập cao, đều là thành phần tri thức. Gia cảnh đủ để họ ủng hộ Vệ Lăng Lam lựa chọn sự nghiệp yêu thích của mình.
Không ngờ, mấy tháng không thấy,
Nữ nhi nhu thuận hiểu chuyện trong ấn tượng lại biến thành "nữ cường nhân" khiêng súng phóng lựu cuồng oanh bừa bãi với quái vật chuột, còn có bối cảnh chính phủ khó hiểu thấu.
Hơn nữa loại hoàn cảnh quỷ dị trước mắt này, cũng hoàn toàn trái với thế giới quan mà họ đã cố định từ lâu.
Lấy tiền làm việc, tận tụy với công việc Lý Ngang cũng học theo bộ dáng Vệ phụ Vệ mẫu, lo lắng hỏi:
- Đúng vậy, Lam Lam, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Vương Tùng San ở một bên đang sợ hãi bất an cũng thiếu chút nữa nghẹn không khí, đến lúc này mà cậu còn diễn kịch được, thật phục.
Vương Tùng San ở góc người khác không nhìn thấy nhẹ nhàng véo Lý Ngang một cái, tên kia lại giống như hoàn toàn không phát hiện được đau đớn, cau mày lo lắng nói:
- Lam Lam, ngươi... Ngươi có phải bị bức xạ hạt nhân không? Có thể phát triển ra cái gì vảy màu xanh màu đỏ hay không? Nó không ảnh hưởng đến con cái tương lai của chúng ta đấy chứ?
... Huynh đệ, tớ chỉ cấp cho cậu 2000, thực sự, cậu không cần phải bỏ công như vậy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận