Người Chơi Hung Mãnh

Chương 271: Bức ảnh

Ông George Katel nằm trên giường phòng ngủ, đem một nửa ly whisky có vài viên đá nhỏ uống cạn sạch, tiện tay đặt trên bàn cạnh giường ngủ, dựa vào ánh đèn lật xem quyển sách thám tử trong tay.
Ông là một người đàn ông trung niên bình thường, làm việc cho sở cảnh sát thành phố Frankford và là một bác sĩ pháp y xuất sắc. Gia đình hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận, con trai và con gái mới học tiểu học thông minh lanh lợi và đáng yêu, một gia đình bốn người thuộc loại gia đình da trắng trung lưu Mỹ cực kỳ tiêu chuẩn.
Bất hạnh duy nhất có lẽ là người vợ của mình điều hành một phòng khám nha khoa, kiếm được nhiều tiền hơn cả ông ta ...
Đáng ghét, rõ ràng hai người đều là bác sĩ mà.
- Ầm ầm.
Tầng một vang lên tiếng nồi và chảo rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng mèo sắc nhọn kêu lên.
Mèo hoang xông vào nhà sao?
Ông George Katel nhíu mày, nghiêng tai nghe bên ngoài cửa, không nghe thấy động tĩnh gì.
Ông đặt cuốn sách của mình trên bàn cạnh giường ngủ và thì thầm vào tai người vợ đã ngủ bên cạnh:
- Tôi đi xuống dưới lầu để xem chuyện gì đang xảy ra, có lẽ John lại mở cửa sổ sân sau.
John là tên của con trai ông.
Người vợ đang say giấc mơ hồ "ừm" một tiếng, không thức dậy.
Ông George Katel cẩn thận nhấc chăn lên, mang đôi dép lông nhung màu xanh bên cạnh giường, lấy một cây gậy bóng chày bằng thép ra khỏi khe hẹp bên cạnh tủ quần áo, đẩy cửa ra ngoài.
Trong hành lang tối đen, George Katel nhấn nút bật đèn xuống cầu thang.
Trước tiên hắn đi vòng quanh phòng ngủ của con trai và con gái ở tầng hai, giúp hai người bọn họ vén chăn lên, sau đó mới đi xuống phòng khách.
- Meo meo!
Tiếng kêu của con mèo sắc bén lần nữa đến từ nhà bếp, George Katel lắc đầu, đáy lòng thầm nghĩ ngày mai nhất định phải hảo hảo dặn dò nhóc John không nên mở cửa sân sau.
Ông bước vào nhà bếp, thông qua ánh trăng, ông có thể nhìn thấy một số dao nĩa rơi xuống đất, nhưng không nhìn thấy con mèo.
Lạch cạch.
Ông thuận tay bật đèn nhà bếp, muốn xem con mèo hoang chết tiệt ở đâu.
- Meo meo!
Tiếng mèo kêu sắc nhọn và hoảng loạn vừa rồi thay đổi trở nên lười biếng mà nhàn tản, giống như con mèo đang thoải mái liếm lông của mình.
Vấn đề duy nhất là nguồn gốc của tiếng kêu mèo này, ngay tại lúc George Katel ngước nhìn lên đỉnh đầu.
Các bác sĩ pháp y cảm thấy như rơi vào hầm băng, một cảm giác hoảng loạn cực độ bao phủ trái tim ông. Ông thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của mạch máu đang đông lại.
Ông, giống như một chiếc máy rỉ sét, chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh đầu.
Trên trần nhà bếp, nằm sấp một người phụ nữ da trắng hơn năm mươi tuổi mặc áo ngắn tay màu đỏ và quần jean, khóe miệng cô mang theo nụ cười tà mị, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, tựa như quỷ mị hướng về phía George Katel kêu lên một tiếng mèo một lần nữa.
- Meo meo!
Ông George Katel kinh hãi lùi vài bước, dưới chân không thể đứng vững mà ngã xuống đất.
- Ầm ầm.
Lý Ngang buông bàn tay đang nắm chặt hốc tướng, từ trên trần nhà rơi xuống, thân hình xoay quanh giữa không trung, giống như một con hổ uốn cong tứ chi rơi xuống đất.
Ông George Katel đã hoàn toàn bị dọa ngốc, nói không nên lời, hắn là một pháp y lão luyện đã trải qua biết bao trận chiến, gặp qua vô số cảnh khủng bố, nhưng thi thể, cùng vật sống, là hai tồn tại có bản chất khác biệt...
Lý Ngang không vội bò về phía ông, tứ chi giống như nhện vặn vẹo qua lại, mỗi tay mỗi chân đều phảng phất như có ý thức của mình.
Phối hợp với nụ cười quỷ dị dữ tợn, nhìn thế nào cũng so với cảnh tượng trong phim kinh dị càng thêm khủng bố.
Ông George Katel dựa vào ý chí bản thân cường đại, nhịn xuống xúc động tiểu ra quần, ông liều mạng cử động tứ chi xụi lơ, di chuyển về phía sau, đồng thời hít sâu một hơi, muốn kêu to ra:
- A !.
Nhưng động tác của Lý Ngang so với ông còn nhanh hơn, trực tiếp vọt tới trước người ông, cười quái dị cho ông một cái tát.
- Ba...
Tiếng bạt tai thanh tịnh êm tai, cực kỳ vang dội.
Ông George Katel che má sưng đỏ đau đớn, trong lúc nhất thời ngay cả tiếng thét chói tai cũng quên mất, ngay cả ba ông cũng chưa từng đánh ông!
- Suỵt,
Lý Ngang cúi cổ, hạ thấp giọng nói của mình và nói:
- Tôi là ông nội của ông phái đến, ông phải lắng nghe tôi.
Ông George Katel mở to hai mắt, hít một hơi khí lạnh và nói:
- Ông tôi đã chết 20 năm trước...
Lý Ngang sửng sốt, lập tức mặt u ám nói:
- Tôi là bạn cũ mới tìm được của ông nội ông.
Ông George Katel yếu đuối nói:
- Nhưng ông tôi thích đàn ông...
- Ừm?
Lý Ngang lại ngẩn người:
- Ông nội của ông thích đàn ông, vậy bố ông làm sao sinh ra?
Giọng nói của vị pháp y càng yếu hơn:
- Nhận con nuôi...
- Vậy cũng được?
Lý Ngang trợn tròn mắt, lại bày ra biểu tình hung ác:
- Tóm lại, ông nội ông nghe nói ông từ nhỏ muốn làm phi hành gia, ông ấy rất cao hứng, phái tôi đến hoàn thành ước mơ của ông.
Nói xong, Lý Ngang lại thuận tay trở lại tát cho George Katel mấy cái, làm mặt ông đỏ bừng, hai gò má sưng phù, choáng váng đầu óc.
- Hiện tại, tôi nói, ông nghe.
Lý Ngang run rẩy vị pháp y sắp ngất xỉu:
- Hiểu không?
Ông George Katel theo bản năng gật đầu.
- Rất tốt.
Lý Ngang hài lòng vỗ vai vị pháp y, lấy ra một tấm ảnh của Erin Raphael từ trong túi đưa qua,
- Tiểu tỷ tỷ này, ông có biết không?
Ông George Katel lắc lắc đầu, làm cho tầm mắt lần nữa tập trung, gần như trong nháy mắt nhìn thấy bức ảnh, ông giống như bị sét đánh, bàn tay run lên, khiến bức ảnh rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận