Người Chơi Hung Mãnh

Chương 280: Trong cống

Cứ như vậy mãi, rồi trong rất nhiều thế hệ lớn của Huyết tộc, gien của các thành viên ngày càng tốt hơn, còn có truyền thuyết rằng "Huyết tộc toàn là mỹ nhân".
Vậy thì đúng là làm cho người khác đau lòng, những người xấu ngay cả tư cách bị hút máu còn không có...
Dù tâm trí của Lý Ngang còn đang như đi vào cõi thần tiên xa xôi, nhưng bước chân lại không hề ngừng nghỉ, lướt qua vũng máu, đi vào trong phòng mà Felix vừa ngồi đợi.
Theo mùi rượu trong không khí, hắn đi đến trước cửa ngầm đã được đóng chặt - sau khi trải qua sửa đổi, mũi hắn đã có thể phân biệt được đa số mùi.
Con đường bí mật để chạy trốn trong câu lạc bộ là một lối đi dài được che giấu dưới những khe nứt của vách tường, trong lối đi không có đèn khẩn cấp, tối đen như mực, hơn nữa còn cực kì lạnh lẽo ẩm ướt.
Các huyết tộc có năng lực nhìn trong đêm có thể đi xuống các bậc thang, nhanh chóng chạy trốn trong bóng tối.
Mà mấy kẻ ăn chơi trác táng đi cùng này lại té ngã không ít lần.
Vài vị con nhà giàu bị ngã bầm dập cả mặt mũi bám víu vào tường để đi, dần dần tách rời đội bảo vệ ở phía trước, nhưng bọn họ không dám phát ra bất kì âm thanh nào yêu cầu vệ sĩ của Felix dẫn xuống phía dưới.
Trước tình huống nguy hiểm sống còn, quyền lực của những đại gia bậc cha chú, chẳng còn chút giá trị nào trong đường hầm này.
Nếu không phải Felix nghĩ rằng sau này ra ngoài sẽ bị bề trên trách mắng, chỉ sợ hiện tại hắn đã chặt hết tứ chi của mấy tên "Bạn tốt" này, vứt họ lại trong đường hầm, nhằm thu hút sự chú ý của kẻ địch ở phía sau, kéo dài bước chân đang truy kích của đối phương.
Qua vài chỗ rẽ, dần dần cũng đã xuống được cuối đường hầm - đó là một cánh cửa hợp kim lớn, tay nắm cửa bên trong có hình bánh lái.
Một tên vệ sĩ mặc âu phục đi trước, dùng sức mở cửa ra.
Cửa lớn bằng kim loại vừa mở ra, một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, trong bóng tối phía trước còn có tiếng nước chảy róc rách âm ỷ.
Nơi mà cánh cửa ngầm này dẫn đến chính là một hệ thống cống ngầm dày đặc riêng biệt ở bên dưới thành phố Frankfort.
Thành phố Frankfort đã được thành lập hơn ba trăm năm, hệ thống cống ngầm cũng đã trải hơn hai mươi lần tái thiết và xây dựng lại, thầm nghĩ niên đại của các ống dẫn đếm không xuể, cho dù có là ngành quản lí quy hoạch của thành phố cũng không thể nắm bắt đầy đủ được địa hình của nơi này.
Chỉ cần đi vào đây, qua vài ngã rẽ là có thể thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch.
Felix thân là quý tộc, có khứu giác nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều.
Trong không khí nồng nặc mùi a-mô-ni-ắc, đủ loại mùi tanh tưởi khác nhau không thể diễn tả nổi, giống như những xúc tu của con bạch tuộc, luồn vào trong cổ họng của hắn, lắc qua lắc lại.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Felix có vẻ méo mó, cổ họng bị kích thích suýt nữa nôn ra.
Hai gã vệ sĩ mặt âu phục không chút do dự nhảy xuống con đường trốn chạy, sắc mặt của Felix u ám, động tác tay chân chậm như rùa.
Hắn cũng nhảy xuống, khiến đôi giày da cao cấp cùng lỗ khí tỉ mỉ bị dòng nước thải đen xì xám ngắt kia nhấn chìm.
Cảm giác nhớp nháp từ nước thải làm ngập mu bàn chân cùng những vật thể màu nâu đáng ngờ theo dòng nước va vào giày.
Người từ nhỏ đã được sống trong nhà kính như Felix nắm chặt tay thành quyền, suýt nữa thì hét lên chói tai.
Quá ghê tởm.
- Thiếu gia, đi bên này ạ.
Một tên vệ sĩ mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Felix, tên Huyết tộc không thèm đợi mấy gã ăn chơi trác táng kịp nhảy xuống đường trốn đã mau chóng lần mò chạy ra ngoài.
Nhóm con nhà giàu phát hiện mình đã bị bỏ rơi, vừa muốn mở miệng kêu cứu, bỗng nghe thấy từ trong hành lang hẹp dài tối đen như mực truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
- Không được chạy! Các ngươi đã bị ta bao vây rồi!
Lý Ngang nâng cây thương lên, ba bước rồi hai bước, chạy như bay xuống dọc theo hành lang, vừa chạy vừa hô:
- Này, sao thối vậy? Các ngươi có tìm thấy cái gì ngon trong cống không?
Nếu đứng ở góc độ của mấy tên ăn chơi trác táng kia, chuyện này thật sự rất kinh khủng.
Ở cuối hành lang âm u, một bà lão mặc âu phục phẳng phiu đang tươi cười bay đến với tốc độ chớp nhoáng, miệng nói mấy câu quái lạ, trên tay còn cầm một cây thương dài dính máu trông rất đáng sợ.
Mấy vị con nhà giàu kia nghe thấy tiếng của Lý Ngang thì hồn phi phách tán, mặc kệ đường chạy trốn thế nào, thực sự trực tiếp nhảy xuống cống thoát nước thấp hơn chỗ họ đứng gần ba mét, những kẻ từ nhỏ vốn được ngậm thìa vàng giờ lại lăn lộn ở dưới cống nước.
Một vị xui vẻo đã phải lăn hai lần, bởi vì lúc rơi xuống bị tác động lực nên miệng mở ra, trong miệng đầy một ngụm nước cống, ngay lập tức nôn mửa:
- Ọe!
Hắn còn chưa kịp phun nước bẩn ra, một cây thương dài từ trong đường trốn kéo dài ra, Tam Lăng Cốt Tiêm Thương giống như một cái mũi tên khổng lồ dễ dàng xuyên qua người hắn.
Với lực đánh rất lớn, hắn ta đã bị đóng đinh chắc chắn vào bức tường gạch của cống thoát nước.
Vị con nhà giàu này cúi đầu không dám tin, nhìn thấy trên ngực mình cắm một cái thương dài, hai mắt trợn ngược lên như muốn nói gì đó, nhưng trong miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng "Ư" trầm thấp khàn khàn.
Nhờ có ngọn đèn yếu ớt dưới cống thoát nước, nguồn sáng đến từ đèn tường ở góc phía trước cống thoát nước, mấy kẻ ăn chơi trác táng đành gắng gượng nhìn cảnh tượng bạn mình chết thảm.
Lý Ngang tay cầm Tam Lăng Cốt Tiêm Thương, lắc cây thương một cái để thu hồi về, vị con nhà giàu vị dính trên tường kia, theo độ dốc vách tường của cống thoát nước mà trượt xuống, nửa người bị ngâm trong nước cống.
Chỉ nghe thấy Lý Ngang nhảy xuống đường hầm chạy trốn "Lạch cạch" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận