Người Chơi Hung Mãnh

Chương 298: Chăn mền

Nếu không có việc gì, hắn sẽ đi ngủ lúc 11 giờ và ngủ 8 tiếng mỗi ngày.
Trước khi đi ngủ, hắn thỉnh thoảng uống một cốc sữa ấm, sau đó dùng các vật lý trị liệu cho mắt và các bài tập nhẹ để kéo giãn cơ và xương.
Sau đó gối đầu lên giường lập tức ngủ say, ngủ một mạch đến sáng, không bao giờ để sự mệt mỏi căng thẳng đến ngày hôm sau.
Giáo viên, bạn học hàng xóm, cũng khoe Lý Ngang rất bình thường, là một người bình thường.
Mới là lạ.
Lý Ngang không có người yêu hoặc là bạn bè gì đó, mối quan hệ giữa các cá nhân rất đơn giản.
Người tin tưởng duy nhất chỉ có Vương Tùng San, trừ lớp trưởng đại nhân ra, những người khác cũng chỉ xem như là “người quen” mà thôi.
Là người có mối quan hệ đơn giản.
Một mặt Lý Ngang có tính cách khá kỳ quặc, hành vi tác phong quái lạ khác thường, khó ai có thể thích nghi với cách suy nghĩ của hắn.
Mặt khác cũng là Lý Ngang cố ý làm như vậy,
Duy trì mối quan hệ giữa cá nhân cũng đòi hỏi sự đầu tư thời gian và tinh lực, nhát định còn cần phải có kỹ xảo nữa.
Nhưng mà ngoại trừ Vương Tùng San,
Những người khác cũng không có đủ “giả trị” để khiến Lý Ngang phải đi tiếp cận, duy trì quan hệ.
Đặc biệt là sau khi nhận được một khoản tiền từ Liễu Vô Đãi, Lý Ngang ngày càng lười giao lưu với xã hội hơn.
Ngay cả công việc gia sư trước kia, cũng không có gì đáng để tâm cả, bắt đầu ba ngày đánh cá hai ngày thả lưới.
Mặc dù quản lý đám trẻ con cũng rất thú vị nhưng vẫn kém hơn một chút so với việc đào sâu vào các yếu tố phi thường của trò chơi chết chóc.
Hiện tại thực lực của bản thân đã bước vào giai đoạt thắt cổ chai, gần đây không có nhiệm vụ nào để thực hiện cả.
Lý Ngang đang buồn chán, một lần nữa chọn công việc gia sự mà mình đã bỏ rơi mấy ngày.
Xét cho cùng, đầy là nguồn thu nhập bên ngoài của hắn, không có lý do gì để nghỉ làm cả.
Lý Ngang đã đặt lịch hẹn với phụ huynh của các học sinh trên Wechat, đạp xe đạp tới khu chung cư cao cấp ở phía đông nam thành phố Ân, thăm hỏi và dạy kèm cho từng học sinh riêng.
Chi phí để mời Lý Ngang đến làm gia sư không hề rẻ, cũng may hắn là người luôn tận tâm với công việc, nhận tiền cũng tận lực làm việc.
Ngay cả khi đối mặt với những đứa trẻ bị bố mẹ chiều hư, cung trời bằng vung hắn cũng có thể dạy bảo chúng trở nên ngoan ngoãn phục tùng trong vòng nửa giờ sau lần gặp đầu tiên.
Ví dụ, nếu đứa trẻ đẩy hắn một cái,
Hắn sẽ lập tức tê liệt ngã xuống đất, miệng sủi bọt mép, toàn thân run rẩy, ánh mắt thù hận, trong miệng hét lớn:
- Tôi chết đi, cháu sẽ phải đền mạng cho tôi!
Đứa nhóc sợ quá oa oa khóc lớn, kéo quần một cái.
Lại ví dụ như, có đứa trẻ quá mức ham chơi điện thoại, trốn bố mẹ nộp tiền điện thoại,
Hắn lấy ra một bộ tài liệu liên quan của giáo sư Dương, cho đứa trẻ xem những bức ảnh của nạn nhân với những vết thương đầy người, vẻ mặt tuyệt vọng.
Lý Ngang làm như vậy, không phải là dọa đứa bé muốn đem nó tới chỗ của giáo sư Dương,
Mà là dạy bảo chúng không thể không học vấn không nghề nghiệp, phải học tập thật tốt, cố gắng trở thành nhân tài trụ cột của xã hội, chống lại những kẻ xấu xa như giáo sư Dương.
ví dụ như có một đứa trẻ hư cấp hai ở trường thích bắt nạt người khác, ác ý bắt nạt bạn học yếu đuối hơn,
lý Ngang sẽ cải trang ăn mặc thành học sinh trung học ở trường bọn chúng, sau khi dịch dung, mặc đồng phục, lợi dụng lúc bọn chúng tan học,
Đem trói nó lại, đưa đến sân thể dục dùng cột cờ nâng lên hạ xuống,
Mãi đến lúc chuyện này đến tai bảo vệ trường học An Văn đến thì hắn mới bỏ trốn mất hút,
Sau đó đứa bé hư đó và nhân viên nhà trường đều sợ tè quần.
Sau đó lãnh đạo trường học phối hợp với các ngành có liên quan, căn cứ vào những gì bên trong video, thông qua tướng mạo bên ngoài của hung thủ mà tiến hành lục soát ở phạm vi lớn.
Đáng tiếc họ dựa vào tất cả các dữ liệu rồi nhưng vẫn không biết danh tính của tên hung thủ có thân phận “học sinh cấp hai” kia.
Có nhiều thành tích khủng như vậy, trong một số nhóm phụ huynh, Lý Ngang là một gia sự kính trọng nghề nghiệp nổi tiếng.
Sau khi dạy xong cho phú nhị đại ở chung cư cao cấp kia, Lý Ngang được đối phương chuyển khoản cho,
Đối phương mời hắn ở lại ăn cơm cũng bị hắn nhã nhặn từ chối, đạp xe rời khỏi khu chung cư.
Chưa ra khỏi chung cư hắn đã nhận được tin nhắn Wechat của Vương Tùng San.
- Alo?
Lý Ngang nói:
- Có chuyện gì nói mau, tôi đang bận đi làm một chuyện lớn.
- Hả?
Vương Tùng San hỏi:
- Có chuyện lớn gì vậy?
Lý Ngang nghiêm túc nói:
- Tôi muốn lợi dụng dòng hạt năng lượng cao do phản ứng tổng hợp hạt nhân phóng ra để đi qua khoảng cách cấp đơn vị thiên văn để biết chính xác hàng chục nghìn Trùng Tộc cấp thấp, bảo vệ sạch sẽ nơi thành kính mà tôi từng sống.
Vương Tùng San chẹp miệng:
- Nói tiếng người.
Lý Ngang nói:
- Về nhà phơi chăn mền ngoài ban công.
Vương Tùng San ở bên kia đảo mắt một cái nói:
- Người thân của bố tôi gửi một ít hải sản qua. Ông ấy hỏi cậu có muốn qua đây dùng bữa không?
- Ngạc nhiên quá!
Lý Ngang đạp phanh xe lại, khẩn trương nói:
- Bố cậu đồng ý chuyện của chúng ta rồi sao? Tôi đã nói rồi chỉ cần một đứa con mọi chuyện dễ xử lý mà.
- Đầu ý cái đầu cậu ấy.
Vương Tùng San bỗng nhiên cao giọng:
- Muốn đến hay không? Nói một lười.
- Muốn, muốn, lập tức tới ngay đây.
Lý Ngang cười hắc hắc một tiếng, ngắt điện thoại, vẫn giữ khuôn mặt vui vẻ của mình, đôi mắt dần chuyển sang lạnh lẽo.
Ngoại trừ Vương Tùng San ra hắn chưa từng phỏng đoán ác ý của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận