Người Chơi Hung Mãnh

Chương 340: Mãnh vở thông tin

Rốt cuộc là tiểu bằng hữu của thế giới nào lại thích ăn đại tràng heo đâm thân, phao câu gà xâu nướng a?!
Sắc mặt Mèo Rừng hơi biến đổi, nhịn được xúc động nhổ nước bọt, miễn cưỡng nở ra một tia tươi cười, lắp ba lắp bắp nói:
- Vậy thật đúng là thần kỳ a.
Cô tự nhiên sẽ không tin cái gì mà loại hình phương Tây, hai người mới nói không mấy câu, quan hệ căn bản không sâu đậm đến mức có thể giải thích lai lịch thân phận.
Cho dù hắn thật sự là nhân viên hậu cần được tổ chức lớn bảo vệ, cũng tuyệt đối không có khả năng đem thông tin 'tốt nghiệp một trường dạy nấu ăn' và 'đầu bếp đặc biệt' bại lộ ra ngoài.
- Đúng vậy.
Lý Ngang không để ý đến tâm tư dâng trào của Mèo Rừng, tự mình thổn thức nói:
- Lại nói tiếp, thật đúng là nhớ trường ẩm thực phương Tây mới a, đó là tuổi trẻ đã mất của tôi.
Hắn cúi đầu, nhìn vào thịt băm nhỏ đóng gói trong túi nhựa niêm phong, giọng nói tình cảm dạt dào:
- Học đầu bếp, Tân phương Tây, nơi đó là một nơi tốt, tám trăm bếp nấu inox, hai trăm bậc thầy kỹ thuật mạnh mẽ,
- Tân Phương Tây, quy mô lớn, hai mươi vạn học sinh khắp thiên hạ, học giỏi đầu bếp có nhiều chỗ tốt, nhiều chỗ tốt không cách nào nói,
- Công việc ổn định thu nhập cao, việc làm suốt đời được đảm bảo, đảm bảo!
Nói xong, hắn mạnh mẽ gạch ngón cái một cái, cho dù cách mặt nạ siêu uy lam miêu, Mèo Rừng cũng có thể cảm giác được đối phương nhếch khóe miệng, hàm răng trắng bốc lên lấp lóe.
Đồng đội này... tinh thần dường như không mấy bình thường a.
Mèo Rừng yên lặng nghĩ, trên mặt lại không lộ ra, thầm nghĩ nói:
- Hắn lấy đi thịt thừa trong cổ họng ta... bất quá những thịt thừa đó là nguyền rủa tạo ra, theo thời gian trôi qua, sẽ nhanh chóng tan chảy thành một bãi mủ, ngược lại không cần lo lắng hắn thông qua thịt thừa lấy được tin tức thật sự của ta.
Lý Ngang nhìn Mao muội trầm mặc không nói nên lời, thanh thanh cổ họng hỏi:
- Vừa rồi khi cô bị khống chế, có thấy hay nghe được ảo giác gì không?
- Ảo giác?
Mèo Rừng cau mày, khàn khàn nói:
- Tôi đúng là đã thấy một cái gì đó.
Ngay khi Mao muội bị thịt thừa chặn cổ họng, ý thức rơi vào mơ hồ, nàng trong bóng tối nhìn thấy một cảnh tượng như mộng như ảo.
Trong một ngôi lều theo phong cách Gypsy, một người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười, ngồi trên ghế phía sau bàn,
Ngồi đối diện với cô là một phù thủy Gyspy trung niên mang một cái khăn lụa che mặt.
- Leslie phu nhân, trượng phu ngài chết, đúng là bởi vì nguyền rủa phản phệ.
Ngón tay của phù thủy Gypsy, xẹt qua thẻ Quỷ Tarot:
- Thứ đó đã được hồi sinh. Chính xác là, vật kia đã được hồi sinh trước khi gia đình Leslie mua dinh thự Williams.
- Nó đã giết Williams, và nó đã giết chồng cô....
- Tôi biết.
Lão quý phụ được gọi là Leslie phu nhân, đạm mạc gật gật đầu:
- Tôi đến trưng cầu ý kiến của cô, chính là từ cô muốn tìm cách thoát khỏi nó.
- Rất khó để làm điều đó.
Phù thủy Gypsy do dự lắc đầu:
- Khi các người đánh thức nó từ hư vô, nó liền quấn lấy các người.
- Bất luận gia tộc Leslie chạy trốn đến đâu, đều không thể ngăn cản được sự triệu hồi của nó.
Bà Leslie im lặng một lúc trước khi hỏi:
- Có cách nào để trì hoãn không?
Phù thủy Gypsy mím chặt miệng, vuốt ve ngón tay của Tarot nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ đang kiêng kỵ cái gì đó.
Sau một thời gian dài, cô quyết định, nhẹ nhàng nói:
- Cải tạo, phá hủy, xây dựng lại dinh thự Williams. Xây dựng một bố cục nhà ở kỳ lạ, phức tạp hơn và kỳ lạ hơn, điều này có thể gây nhầm lẫn khả năng nghe nhìn của nó và làm chậm bước chân của nó.
- Tôi hiểu rồi.
Bà Leslie vẫn là khuôn mặt bình tĩnh không hề bận tâm, đứng dậy từ ghế, bước ra khỏi lều, dừng lại và nghiêng đầu nói:
- Tạ ơn, tôi sẽ vì cô lưu lại một căn phòng trong dinh thự.
Ảo ảnh kết thúc, Mèo Rừng kể lại cho Lý Ngang tất cả những gì trong ảo ảnh và nói:
- Bà Leslie trông giống như người phụ nữ lớn tuổi trong bức tranh mà chúng ta thấy trong phòng khách.
- Ồ?
Lý Ngang nhíu mày:
- Như vậy người xây dựng dinh thự Williams, là bị một thứ hại chết. Mà chủ nhân cuối cùng của dinh thự, chắc hẳn chính là gia tộc Leslie. Bọn họ vì tránh né truy sát, mới ở trong dinh thự thiết lập bố cục phòng ly kỳ cổ quái.
Mèo Rừng nhanh chóng nhận ra điều gì và hỏi:
- Anh cũng biết có ảo giác? Vậy thanh âm hoàn thành nhiệm vụ trước đó của hệ thống là do anh làm sao?
- Đúng thế. Tôi đã thanh trừ tứ chi.
Lý Ngang giơ cánh tay đá lên, lạnh nhạt nói:
- Ừm, xem ra nhiệm vụ lần này ẩn giấu trong tất cả các cơ quan dị thường.
Chỉ khi gặp phải các cơ quan, chúng ta mới có thể bắt đầu ảo giác, biết được một phần thông tin lịch sử của dinh thự này và là chìa khóa để chúng ta có thể sống sót lần này hay không.
Nói xong, hắn khom lưng từ trên mặt đất nhặt cánh tay bằng đá ném ra trước đó, đi thẳng ra ngoài phòng,
Mèo Rừng vội vàng đem tấm bảng Tarot trên bàn bói toán cùng các loại mặt nạ ở góc phòng, đều dùng vải dày màu tím bọc lại, vội vàng đuổi theo Lý Ngang:
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
- Đương nhiên là trợ giúp các đồng đội khác rồi.
- Nếu họ đi toi cùng với các cơ quan bất thường, chúng ta sẽ không bao giờ nhận được đầy đủ các mảnh vỡ thông tin được đại biểu bởi các cơ quan.
Lý Ngang nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận