Người Chơi Hung Mãnh

Chương 343: Đoạn ruột

Trước mặt hắn là ba đồng đội Thợ Đá, Sâm Lâm Miêu và Lý Nhật Thăng, ba người đứng cách hắn một khoảng, và dường như đang kiểm tra trạng thái tinh thần của hắn.
- Tất cả những gì cậu thấy trong giếng hàng vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Thợ đá hỏi:
- Cậu có sao không?
Ác Vô Niệm cúi đầu nhìn lướt qua toàn thân, phát hiện trên bộ vest đỏ của mình căn bản không có chút mủ nào, chỉ có rất nhiều bụi tường.
Còn sợi dây thừng trong tay hắn ta, không biết từ khi nào đã biến thành một nửa khúc ruột dài hơn sáu, bảy mét.
Hai đầu ruột bị héo quắt lại, có màu nâu xám, đầu trên còn có một đoạn nứt gồ ghề và không bằng phẳng.
Còn phần tiếp xúc với bàn tay của hắn thì hồng hào, tràn đầy sức sống.
- Đây là...
Ác Vô Niệm cố gắng nới lỏng khúc ruột, lại phát hiện ra một phần miệng tròn đầy răng nanh mọc ra giữa khúc ruột, dính chặt vào bàn tay hắn như một con đỉa, rất khó rút ra hoặc kéo xuống.
Dưới ánh sáng của đèn pin, Ác Vô Niệm có thể thấy rõ tia máu đang phun bên trong khúc ruột - vừa rồi nó đang không ngừng hút máu chảy ra từ bàn tay của mình.
- Để cho tôi.
Thợ Đá bước tới phía trước, sau khi quan sát một hồi, dùng tay ấn nhẹ vào hai đầu miệng ruột, nhẹ nhàng tách đôi hai bên đầu ruột đã mất sức sống, tháo mấy cái miệng hình tròn xuống một cách dễ dàng linh hoạt.
Mà lúc này, Ác Vô Niệm cũng cảm thấy chóng mặt, không chỉ vì mất máu mà còn bởi cảm giác ngứa ran như điện giật từ vết thương trên lòng bàn tay.
Hắn lắc lắc cái đầu rồi ngẩng đầu lên:
- Những gì tôi vừa nhìn thấy đều là ảo giác?
- Ừm.
Lý Ngang nhẹ gật đầu, để Ác Vô Niệm hơi khom người xuống, còn mình thì đi vào thang hàng xem xét.
Tất cả mọi thứ trong giếng vẫn bình thường, không có gì giống như khối thịt phun ra nước đặc,
Quả thực có một khối ròng rọc ở đầu trên cùng giếng hàng của dinh thự, và dưới khối ròng rọc cũng treo một sợi dây thừng — chỉ là ngoài sợi dây thừng ra, còn có một nửa khúc ruột treo dưới khối ròng rọc.
Nhìn hình dạng, nó cùng gốc với khúc trên tay Ác Vô Niệm.
Nghĩ rằng, sau khi được dịch chuyển đến giếng thang, Ác Vô Niệm vẫn luôn bị treo trên khúc ruột.
Miệng khúc ruột cắn nát bàn tay hắn, đồng thời hút máu, tạo ra đủ loại ảo giác hiện thực trước mắt, mục đích là làm cho hắn khốn đốn kẹt chết trong thang máy.
Ngay cả người đồng đội mà hắn ta nghĩ đang ở nơi cao nhất cũng thực sự đang ở trong phòng tạp vật dưới cùng của thang máy - nếu hắn ta leo lên, sẽ chỉ chạm vào bức tường đá ở trên cùng của biệt thự, chỉ có nhảy xuống thì mới chút hi vọng sống.
Trong lòng Ác Vô Niệm dâng lên một nỗi hoảng sợ, nếu đồng đội của hắn không đến kịp, e rằng giờ đây hắn ta đã biến thành một bộ xác khô, treo lẻ loi trơ trọi bên trong giếng hàng.
- Nào, đưa khúc ruột cho tôi.
Lý Ngang tất nhiên sẽ lấy khúc ruột đã mất đi sức sống trên tay của Ác Vô Niệm và quấn quanh hông.
Cùng lúc lời cảnh báo hệ thống vang lên, nhanh chóng dọc theo thành của giếng hàng giống như một con nhện,
Lên tới đỉnh, hắn ta kéo nốt nửa đoạn ruột còn lại xuống dưới.
Lý Ngang tháo nửa đoạn ruột xuống, tình cờ phát hiện dường như có thứ gì đó nhét vào cuối đoạn ruột, đó là một khối rắn căng phồng.
Hắn ta móc hai chân treo lên cái giếng hàng, lôi thứ đó ra khỏi khúc ruột khô héo qua lớp găng tay của mình.
Đó là một con rối ngựa làm bằng gỗ và vải, chất liệu thô ráp, nhưng tay nghề rất cẩn thận.
Nhìn kiểu dáng thì có vẻ là đồ chơi rối cho trẻ con.
- Một con rối ngựa nhét vào trong khúc ruột? Đây là tình huống gì?
Lý Ngang thì thầm:
- Có phải là sở thích ngựa con cuồng nhiệt không ...
Hiện tại không có đủ thông tin để đưa ra phán đoán,
Hắn ta cất hai món đồ cũ vào trong thanh vật dụng của mình, và thầm đếm bốn bộ phận dị thường đã được gom lại.
- Tim, ruột, phổi, tay chân.
Lý Ngang tự nhủ:
- Đã hoàn thành một phần, giờ có thận, đầu, thân và phôi thai.
Hắn định nắm lấy sợi dây thừng trượt xuống, thì phát hiện có thứ gì đó được khắc trên gạch đá ở thành trong của giếng hàng.
- Ừm?
Lý Ngang cau mày, qua đôi găng tay nhẹ nhàng phủi lớp bụi dày trên gạch đá.
Bề mặt viên gạch đá lộ ra một hàng chữ được cắt bằng đầu sắc nhọn của dao.
Nét chữ khá méo và lệch, nếu cẩn thận phân biệt có thể thấy đó là một dòng chữ tiếng Anh.
- Croatoan.
Lý Ngang đọc dòng chữ tiếng Anh này, nhíu mày, nắm lấy sợi dây thừng trượt xuống phòng tạp vật ở phía dưới cùng, chào hỏi ba người đồng đội.
Lúc này Thợ Đá đang hỏi Ác Vô Niệm về các sự việc liên quan đến ảo giác, thì thấy Lý Ngang quay lại, gật đầu với hắn ta và tiếp tục hỏi Ác Vô Niệm:
- Khi cậu bị tấn công trong giếng thang máy, có bao giờ nhìn thấy gì khác ngoài ảo giác về những bức tường máu thịt.
- Có.
Ác Vô Niệm gật đầu nói:
- Sau khi bị dịch chuyển tới đây, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một bức tường đá bình thường, sau đó trước mắt tôi hiện ra một số hình ảnh rất kỳ lạ.
Trên mặt Ác Vô Niệm biểu hiện có chút cổ quái, bắt đầu kể.
Đó là một ngôi làng thuộc địa cằn cỗi và hoang tàn, đất đai trong làng bị nứt nẻ cháy đen, mùa màng khô héo và chết khô.
Có thôn dân đặc trưng là người da trắng biểu cảm tê tái, mấy thứ vải vóc mặc trên người được gọi là quần áo, chẳng bằng nói là vải rách.
Tệ hơn nữa chính là, nhiều người dân trong làng có những bọc mủ màu xanh vàng với kích thước bằng những chiếc bánh bao trên bề mặt cơ thể, bọc mủ bên trong đầy nước mủ, hơi động vào chút liền lắc tới lắc lui.
Bệnh dịch, đói khát, chết chóc.
Vẻ tuyệt vọng đến tê tái bao trùm trên khuôn mặt của mỗi người dân trong làng, họ kéo cả gia đình bước ra khỏi những ngôi nhà gỗ thấp và tập trung trước làng, thông với con đường mòn dẫn đến khu rừng rậm u ám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận