Người Chơi Hung Mãnh

Chương 345: Bức tường đá


Ác Vô Niệm trầm mặc một chút.
Hắn ta đã phải vật lộn để tồn tại trong cái giếng hàng này lâu như vậy, cuối cùng đã miễn cưỡng sống sót nhờ sự giúp đỡ của các đồng đội.
Sự mất tích liên tục không có phản ứng của Đông Phong Phá, và hệ thống cảnh báo cũng không phát ra âm thanh gì.
Không mấy lạc quan.
- Đi thôi.
Thợ Đá lắc đầu, đạm mạc nói:
- Thời gian cấp bách, chúng ta nên tiếp tục đi lục soát các phòng.
Cho dù là Đông Phong Phá còn sống hay đã chết, nhanh chóng đi lục soát căn biệt thự, tìm thấy các bộ phận dị thường luôn là điều đúng đắn.
Bốn người chơi rời khỏi phòng tạp vật, ven theo hành lang tiếp tục tiến về phía trước.
Hành lang này nằm ở tầng một dưới mặt đất, chạy qua hai đầu trái phải của dinh thự, tường xây bằng gạch đặc màu lục lam, rộng rãi, thẳng tắp và sáng sủa, từ điểm này nhìn đủ cho thấy tình hình tài chính của người xây dựng biệt thự ban đầu là khá tốt.
Mọi người vào các phòng ngủ của người hầu để tìm kiếm, nhưng không tìm thấy manh mối nào cả, thời gian trôi qua, khả năng Đông Phong Phá còn sống sót cũng không ngừng giảm xuống.
Căn phòng cuối cùng trong hành lang là một hầm rượu với những cánh cửa đá hình vòm thấp, bên trong những chiếc kệ chứa đầy những chai rượu bám đầy bụi và một số thùng gỗ sồi được xếp chồng lên nhau trong góc.
Sâm Lâm Miêu giống như trước đó chụp ảnh lại hầm rượu, vẫn không thu được gì.
- Đây là căn phòng cuối cùng trong ngôi biệt thự.
Sâm lâm Miêu cau mày nói:
- Đông Phong Phá và các bộ phận dị thường đó ở đâu?
- Muốn quay lại lục soát không?
Ác Vô Niệm hỏi:
- Lục soát từ phòng khách tầng một lại lần nữa?
- Đợi đã, tôi tìm thấy rồi.
Thợ Đá đang ở góc tường tìm kiếm quay đầu lại hô lên một tiếng, hắn ta dỡ những thùng gỗ sồi xếp chồng lên nhau trong góc ra, ngồi xổm xuống và nhìn chăm chú vào một mảng tường lớn hình vuông màu nhạt trong góc.
Hắn dùng dao rọc giấy đục vào khe hở trên bức tường đá, nhẹ nhàng cạy từng viên gạch ra, dỡ chúng xuống, lộ ra một mật đạo u ám hình tròn uốn lượn phía dưới cao bằng đầu người.
- Là chỗ này sao?
Thợ Đá cầm đèn phin chiếu vào trong xem, không khí bên trong không có mùi gì cổ quái, kỹ năng điều tra của hắn cũng không hiển thị trên người có dấu vết nhiễm độc.
- Không khí bên trong lưu động.
Thợ Đá nghiêng tai lắng nghe một lúc, lại nhìn thấy những sợi dây điện được gắn trên bức tường đá dày đặc, quay đầu lại nói với đồng đội:
- Ở đây có dấu vết của dây điện, đoán chừng chúng sẽ thông tới nơi giống như phòng máy phát điện.
- Muốn xuống dưới không?
Bên trong dinh thự yên tĩnh không người có nguồn điện vốn là một việc kỳ lạ, ngay cả khi người chơi không phát hiện ra mật thất này, vẫn có thể tìm đến đây thông qua hướng đường dây điện.
Nói cách khác, con đường tối tăm này e rằng chính là con đường dẫn đến các bộ phận dị thường khác.
Đi xuống thì chắc chắn phải đi xuống rồi,
Thợ Đá và Ác Vô Niệm đi trước nhất, Sâm lâm Miêu ở đằng sau tay cầm máy ảnh cứ cách một đoạn liền quay ra chụp một bức ảnh, Lý Ngang thì đi phía sau cùng,
Trong tay hắn nắm chặt cánh tay bằng đá, gõ đều đặn theo quy luật vào bức tường đá, lắng nghe tiếng vang.
Dọc theo những bậc thang uốn lượn, bốn người chơi đi bộ xuống một đoạn và đến một bãi đất vững chắc.
Nơi đây lại là một hành lang cấu trúc bằng đá trong không gian hạn chế, không có bất kỳ ánh sáng nào, kéo dài một khoảng cách dài về phía trước trong bóng tối.
- ôi ôi.
Tiếng thở chật vật vang lên trong một căn phòng nào đó phía trước hành lang, nghe như tiếng hít thở sau khi đường hô hấp bị cắt. Căn phòng đó gần một cầu thang uốn lượn, bức tường bên ngoài bị người ta đục một cái lỗ, vô số dây điện dày đặc xuyên qua đó và kéo dài đến tận bên trong căn phòng.
- Đây chính là phòng phát điện.
Thợ Đá thầm nghĩ trong lòng, không vội vàng tiến lên phía trước, mà quay đầu lại liếc nhìn đồng bọn trước, ra hiệu cho Sâm Lâm Miêu hướng vào trong phòng chụp một bức ảnh.
Mặc dù Sâm Lâm Miêu không nói rõ cụ thể hiệu ứng đặc biệt của [Máy ảnh bói toán], nhưng những người chơi ở đây đều là nhân tinh, chỉ cần nhìn cô trình diễn, đã có thể đại khái đoán được đây có thể là một đạo cụ chức năng dự đoán loại hình điều tra.
Sâm Lâm Miêu cũng không nói thừa, cầm máy ảnh lên và chụp một bức ảnh phía trong căn phòng.
Đây có thể nói là lần đầu tiên [Máy ảnh bói toán] có hiệu lực, chỉ thấy một màu đen kịt trên bức ảnh, căn bản không thấy bất cứ màu sắc ánh sáng nào.
- Chuyện gì vậy? Lẽ nào có một người da đen có thể trong mười mấy phút vừa vặn đứng che mất ống kính máy ảnh sao?
Sâm Lâm Miêu không tin, đợi đến khi hiệu ứng đặc biệt giảm xóc của “Chụp xem bói lập tức” hoàn tất, đổi một góc khác, hướng vào trong phòng và hành lang lại chụp bức ảnh nữa.
Bức ảnh mới chụp rửa ra vẫn một mảnh màu đen kịt.
Sâm Lâm Miêu cau mày, sắc mặt u ám cất máy ảnh đi, lắc đầu với Thợ Đá,
Sau đó hắn lặng lẽ không nói gì cầm con dao cắt giấy, khua tay ra hiệu cho đồng đội, rồi nhẹ nhàng trèo lên bức tường ngoài của căn phòng, lần theo cái lỗ trên tường nơi dây điện luồn qua, nhìn vào trong.
Bên trong căn phòng không quá rộng rãi, quả thật có đặt vài chiếc máy phát điện dầu diesel cỡ lớn thô sơ, nhưng thứ làm người ta chú ý nhất chính là một chiếc bàn gỗ ở giữa căn phòng.
Trên chiếc bàn gỗ đó, có một cái đầu teo tóp và đen xám của một người phụ nữ lớn tuổi trông giống như quả dứa khô.
- Ôi ôi.
Cái đầu ra sức thở dốc như cái ống gió bị vỡ, nhưng vì không có thân nên bà ta chỉ có thể liên tục há miệng và ngậm miệng, hít vào vô ích rồi bơm hơi ra khỏi khí quản theo đoạn cắt ngang cổ. .
Gần như khoảnh khắc Thợ Đá phát hiện ra cái đầu của bà ta thì đồng tử của bà cũng đột nhiên co lại,
Cái đầu giống như quả dứa được sấy khô trong không khí dường như cảm nhận được ánh mắt dõi theo của Thợ Đá, đột nhiên mở đôi mắt nhăn nheo của mình ra, xung quanh dâng lên một năng lượng vô hình mênh mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận