Người Chơi Hung Mãnh

Chương 351: Căn phòng này

Chỉ vì ăn quá nhiều thứ, cảm giác bụng no và nôn mửa rất mãnh liệt,
Hơn nữa giá trị lý trí tiêu hao quá mức, hoa mắt chóng mặt, e rằng trong thời gian ngắn không thể khôi phục lại hình thái sức chiến đấu mạnh nhất.
- Không nói những câu thừa thãi nữa.
Đông Phong Phá xua tay, hắn thật sự không có tâm trạng tiếp tục tán gẫu:
- Chúng ta đi ra ngoài hẵng nói chuyện.
Cả nhóm rời khỏi phòng, quay trở lại hành lang và đi dọc theo hành lang tiến về phía trước theo sự dẫn đường của Đông Phong Phá.
Trên đường đi, Đông Phong Phá đã đại khái kể cho mọi người nghe về những gì mình đã trải qua.
Ở tầng một đại sảnh hắn đột nhiên thấy mọi người đã biến mất một cách khó hiểu, chỉ còn lại một mình hắn ở lại.
Sau đó, tấm thảm trong sảnh biến thành một con quái vật, lao tới và nuốt chửng hắn ta.
Đông Phong Phá lớn tiếng kêu cứu nhưng không có ai giúp đỡ, chỉ dựa vào kỹ năng danh hiệu [Cánh trảm đại bàng], miễn cưỡng không để miệng và mũi bị vùi lấp, khiến cho bản thân bị ngạt thở mà tử vong.
Nhờ một chút ánh mắt, hắn phát hiện ra con quái vật đã dẫn hắn vào một lối đi bí mật, đến một căn phòng ở dưới cùng của biệt thự, cũng chính là thủy lao, và đụng độ với quả thận.
Ác Vô Niệm cau mày hỏi:
- Cậu không bị kích hoạt ảo giác sao?
- Không.
Đông Phong Phá còn nghĩ rằng đồng đội đang hỏi hắn có phải bị sốc tinh thần vì bộ phận bất thường hay không.
Hắn ta lắc đầu và tiếp tục dẫn đường cho cả đội:
- Tôi chỉ cảm thấy ngột ngạt, và hai mắt thì bị bịt kín. Ngoài ra, thì không có bất kỳ ảo giác nào.
Ác Vô Niệm như có điều gì suy nghĩ khẽ gật đầu mà không nói gì nhiều, trong khi Lý Ngang cũng đang đi đầu trong đội, thì nheo mắt lại.
‘Đông Phong Phá không kích hoạt ảo giác, tại sao lại như vậy? '.
Lý Ngang thầm nghĩ nói trong lòng:
- Trước khi vào biệt thự, tôi đã nhìn thấy bóng đen xiềng xích bên trong bồn hoa, và bộ dáng mặc váy trắng dựng ngược lên, đó là thứ gì?!
Lý Ngang không chắc liệu các đồng đội khác có gặp phải ảo giác tương tự như hắn ta hay không.
Nếu có, tại sao họ không nói?
Nếu không, đây lại là yếu tố gì để Lý Ngang phân biệt sự tồn tại với những người chơi khác?
Nhiều ý nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu, vẻ mặt Lý Ngang không biểu cảm, cố nén nghi ngờ, nhìn Đông Phong Phá dẫn họ đi dọc theo góc hành lang một cách quen thuộc.
- Đây là đi đâu vậy?
Lý Ngang không nhịn được hỏi:
- Anh Phong, anh biết đường sao?
- Biết,
Đông Phong Phá không có tâm trạng quan tâm đến cách xưng hô của Lý Ngang với hắn, và nói một cách dửng dưng:
- Khi cơ thể dị thường cuốn tôi xuống con đường bí mật,
Tôi đã sử dụng kỹ năng điều tra của mình để kiểm tra qua hành lang này một chút.
Ở đây có một căn phòng, cảm giác nó mang lại cho tôi còn kỳ lạ gấp mười lần, gấp trăm lần cái thân hình dị thường đó.
Vừa nói, Đông Phong Phá dừng lại, mang theo mùi nước tiểu và nhìn vào một cánh cửa gỗ trơn bình thường.
Ở góc hành lang, sắc mặt của Đông Phong Phá xanh lét, nhẹ giọng nói:
- Chính là ở căn phòng này.
Trước mặt mọi người là một cái cửa lớn làm bằng gỗ tấm cao khoảng hai người, thiết kế theo phong cách cổ xưa và khá nặng.
Tay nắm cửa dạng vòng ở hai bên trái phải được làm bằng gỗ đồng thau, mặt trên được khắc hoa văn rất cầu kì và tráng lệ, loáng thoáng dường như có thể nhìn ra hình dạng của một con hươu.
Mà ở vách tường hai bên cửa, được khảm một cái giá đỡ rỗng bằng sắt, ở trên cái giá có hai cây đuốc đã tắt, dính đầy tro bụi và mạng nhện.
Nó hơi giống với cánh cửa trong phim anime Conan mỗi khi chuyển tập.
- Cái phôi thai còn sót lại sau cùng này là một loại nội tạng dị thường.
Mèo Rừng ngắm nhìn cửa gỗ, yếu ớt nói:
- Từ những manh mối đã có từ trước, mục đích cuối cùng trong nhiệm vụ theo kịch bản này là muốn hồi sinh Tuần Lộc Thần.
- Nhưng tại sao nó lại muốn đặt các nội tạng khác nhau ở những khu vực riêng? Tập hợp hết tất cả lại một chỗ chẳng phải là có lợi hơn sao?
Lý Ngang đang bắt tay vào nghiên cứu cảnh cửa quay đầu lại nói:
- Cái này có thể là vì muốn hấp thu năng lượng của bản thân ở dinh thự.
- Gỗ ở trong dinh thự này, đều được chuyển hóa từ cơ thể sâm dân, mang trong mình năng lượng tiêu cực, có thể làm ấm lên.
- A...
Mèo Rừng nhíu mày nói:
- Cũng có lý.
- Có điều trên đường chúng ta đi, trừ nội tạng dị thường thì cũng không gặp phải thứ gì quá nguy hiểm.
- Chuyện này rất kì lạ. Nếu như nói Tuần Lộc đã hợp nhất cơ thể với dinh thự, tại sao nó lại không chủ động công kích chúng ta?
- Hơn nữa chúng ta cũng đã loại bỏ bảy nội tạng dị thường, nó vẫn có thể tiến hành nghi thức bình thường sao?
Thợ Đá buồn bã nói:
- Hiện tại tim, thận, ruột, cơ thể, đầu, tay chân, phổi đều ở trong tay chúng ta, Tuần Lộc chỉ có thể điều khiển một cái phôi thai.
- Có thể nó chỉ cần dùng đến phôi thai là có thể sống lại.
- Chúng ta phải nhanh lên.
Ác Vô Niệm nhớ tướng mày, nói:
- Nếu chúng ta mang xuống, thì nó làm sao sống lại được?
Theo tính cách của hắn, lúc này lẽ ra nên đi trước, đẩy cánh cửa gỗ ra.
Nhưng vừa rồi sau khi trải nghiệm cảm giác cận kề với cái chết trong thang máy, ấn tượng đúng là quá sâu sắc, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ động viên đồng đội.
- Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tìm được manh mối nào khác về bóng ma người phụ nữ mà tôi đã gặp trước đây.
Lý Ngang nghĩ thầm:
- Dựa theo những dòng chữ phu nhân Leslie để lại, hậu duệ của gia tộc họ sẽ đến dinh thự này vào lần tác động tiếp theo của Tuần Lộc.
- Người phụ nữ kia rất có thể là hậu duệ của gia tộc Leslie.
Hắn lắc đầu, chưa giải thích cho đồng đội khác mà phất tay, nói:
- Muốn đi xuống cũng không có ý nghĩa gì nữa, tóm lại phải kiên cường đối mặt với phong ba bão táp trước mặt thôi.
- Chúng ta đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận