Người Chơi Hung Mãnh

Chương 357: Cao thủ

William không biết nên trả lời thế nào, thật ra câu chuyện tào lao nhạt nhẽo của Lý Ngang cũng là có mục đích cả.
Vào năm 2013, một kỹ sư tám mươi ba tuổi ở Quận Oakland, Michigan, đã nộp thiếu 8,41 đô la tiền thuế bất động sản, sang năm sau toàn bộ tài sản của ông ta đã bị đóng băng bởi thuế chính thức của Oakland là 277 đô la Mỹ.
Quan chức địa phương đã bán đấu giá tài sản sau sáu tháng với giá hơn hai mươi nghìn đô la Mỹ, và họ đã từ chối đưa lại cho kỹ sư kia số tiền còn lại sau khi trừ các khoản thuế còn nợ.
Bởi vì luật thuế của quận cho phép chính phủ niêm phong bất động sản của người nộp thiếu thuế, không quan tâm thiếu nhiều hay ít, sau khi bán đấu giá toàn bộ tiền sẽ thuộc về chính phủ. Lúc đầu quy định này đưa ra nhằm tấn công vào các tập đoàn xã hội đen, nhưng mà phía chính phủ Oakland lại dùng nó để đối phó với người dân nhiều hơn - Trong thời gian từ năm 2006 đến năm 2015, chính phủ Oakland đã dựa vào đấu giá bất động sản của người thiếu thuế mà kiếm được đến hai mươi nghìn đô la.
Vô liêm sỉ như vậy, đúng là chỉ có nước Mỹ.
William đã bị nhốt trong dinh thự nhiều năm như vậy, hoàn toàn cách ly với thời đại, không biết tin tức mà Lý Ngang nói lung tung đó là thật hay giả.
Hắn trầm ngâm, ngược lại còn muốn xác minh phỏng đoán của Lý Ngang - Lý Ngang nói một đống chuyện lung tung vô vị như vậy chính là vì muốn thử xem, giờ phút này thứ đang khống chế phôi thai rốt cuộc là Tuần Lộc, William hay còn có thứ gì khác nữa.
- Ngươi cảm thấy...
William cười lạnh nói:
- Ta sẽ tin lời ngươi nói sao?
- Tin hay không tùy ông.
Lý Ngang lãnh đạm nói:
- IRS chúng tôi đã thành lập một đơn vị đặc biệt nhắm vào những người siêu phàm, chuyên đi đòi thuế của người phi thường như ông.
- Bọn ta đều là cao thủ hàng đầu trong số các nhân viên kiểm soát của IRS.
Lý Ngang chỉ tay về phía Đông Phong Phá, giới thiệu:
- Người đàn ông mạnh mẽ sử dụng Bộ cơ động lập thể này, tên là Alan Yeager, đã tập võ từ nhỏ, rất giỏi sử dụng hai thanh đại kiếm, trong giang hồ có biệt danh là đệ nhất kiếm khách của quân đoàn điều tra.
- Đồ uống yêu thích là bia đổi sữa bò.
Hắn lại chỉ tay về phía Thợ Đá, nói:
- Người anh em sử dụng cái đục này, tên là Michel Angelo, thích nhất là điêu khắc, thần tượng là nhà văn học thời Tây Hán - Khuông Hoành. Hắn từng vì bắt chước Khuông Hoàng, đục vách tường để ăn trộm ở khách sạn Giả Nhật mà bị đánh đuổi ra ngoài.
- Hắn rất thông thạo các ám khí bí truyền như ném dao và phi tiêu, cho dù bị người khác đánh lén khi đang trần như nhộng trong nhà tắm, hắn cũng có thể lấy ra từ sau lưng một thanh phi đao.
Thợ Đá một mặt đã cảm thấy vô cùng bất lực, nhìn Lý Ngang đang chỉ tay sang Ác Vô Niệm với vẻ mặt không chút thay đổi, giới thiệu tiếp:
- Vị này rất quan trọng, tên là Quái Nhân Âu Phục Đỏ...
Lý Ngang tạm dừng một chút, thay đổi cánh tay, chỉ về phía Mèo Rừng.
Ác Vô Niệm đưa mắt với y, ý nói là: Tuy rằng chuyện này cũng chẳng quan trọng gì, nhưng tại sao cậu lại không giới thiệu tôi hả?! Mà cái danh hiệu Quái Nhân Âu Phục Đỏ cũng quá thấp rồi đó?
Lý Ngang phớt lờ ánh mắt như muốn phun trào của Ác Vô Niệm, giới thiệu về Mèo Rừng:
- Cô gái da trắng xinh đẹp cầm thước bản này, là một giáo sư vô cùng vẻ vang, bình thường học trò của cô ấy có đến 90% là thuận lợi tốt nghiệp, trong đó 60% là tử vong.
- Là người rất có tài chí trong số các giáo viên.
Tỉ lệ tử vong đến 60%, đây là cái trường học gì vậy? Mở ở chiến khu Châu Phi sao?
Mèo Rừng nhẫn nhịn nhìn thoáng qua Lý Ngang, vòng cổ bằng đá của cô chỉ có thể duy trì mười lăm phút, đến khi vòng cổ mất hiệu lực, William cũng sẽ lại khôi phục trạng thái không thể nhìn thẳng mất.
Cô không biết tại sao Lý Ngang lại muốn kéo dài thời gian một cách vô nghĩa như vậy, kéo dài thêm nữa, sẽ chỉ giúp William thong thả hồi phục lại, tiếp tục tích góp sức mạnh từng chút một.
Nếu không phải cô thấy tố chất trên cơ thể của Lý Ngang vượt xa những người chơi khác bao gồm cả cô, thuộc tính cơ bản có lẽ cũng cao hơn nhiều, là bắp đùi của cả đội. Chỉ sợ bây giờ bọn họ đã muốn mở lời cắt ngang, cùng nhau lao vào vây đánh William rồi.
Hắn đang đợi cái gì vậy?
Lý Ngang không để ý đến những vẻ mặt khác nhau của đồng đội, tiếp tục nói với William:
- Nếu tôi đoán không nhầm, hơn mười năm trước khi gia tộc Leslie có ý định hồi sinh Tuần Lộc, ông cũng sống lại theo đúng không?
- Haha.
William cười lạnh nói:
- Ngươi có được thông tin đó từ các nội tạng ở nơi này sao, đúng là ngu ngốc...
Không đợi William nói xong, Lý Ngang đã ngắt lời nói:
- Tuy rằng lúc đó ông đã sống lại, nhưng ngay từ trước đó ông cũng đã chuẩn bị rất tốt.
Lúc này William không còn cười nữa, im lặng chống đỡ.
Lý Ngang tiếp tục nói:
- Trước đây khi chúng tôi ở trên tầng đã tình cờ thấy được các nội tạng dị thường, ở bên trong đều có chứa một đoạn kí ức nhỏ. Chỉ cần kích hoạt xong là có thể mở khóa một phần liên quan đến dinh thự.
- Chân tay tương ứng với người mẹ đã gửi con gái của mình ra khỏi đảo Roanoke, phổi tương ứng với phu nhân Leslie, trái tim tương ứng với Williams ông, vậy ruột tương ứng với cái gì?
Lý Ngang dừng một chút, trầm giọng nói:
- Ảo ảnh hiện ra của ruột, là từ lúc thế kỷ mười sáu.
- Giả sử như thứ mà nội tạng tạo ra là một đoạn kí ức có ấn tượng sâu sắc về nguồn gốc của nội tạng. Vậy thì chủ nhân của đoạn ruột bị cắt đứt này, là của một thực dân nào đó trong sự kiện biến mất của đảo Roanoke.
- Bởi vì trong ảo giác, tất cả thực dân đều theo Tuần Lộc đi vào trong rừng, có thể giả sử rằng người chủ nhân của đoạn ruột này là vị giáo sĩ duy nhất không cùng Tuần Lộc đi vào rừng.
- Vậy câu hỏi đặt ra là, sau khi vị giáo sĩ sống ở thế kỉ thứ mười sáu này chết, ai là người đã khai quật một của ông ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận