Người Chơi Hung Mãnh

Chương 367: Trung thu

Về phần Cục Đặc Sự sẽ làm an bài gì đối với thân phận "học sinh bình thường Lý Ngang", cũng không phải Lý Ngang có thể khống chế được.
Tan học, Lý Ngang nhìn Vương Tùng San nằm sấp trên bàn, hai mắt mệt mỏi, quan tâm hỏi:
- Quầng thâm nặng như vậy, cậu muốn cosplay gấu trúc sao?
- Cái Rắm.
Vương Tùng San trợn trắng mắt về phía cậu:
- Vốn là bài tập về nhà đã đủ rồi, hơn nữa những chương trình mới cần học khiến người bình thường đều phải mệt mỏi có được không.
Học sinh cấp 3 vốn là dùng não quá độ, dễ bị mệt mỏi, đặc biệt là những người thích tự mình thêm gánh nặng cho học sinh siêng năng, ngay cả khi có đồ uống chức năng và bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng được cung cấp bởi trường học thì vẫn sẽ thiếu ngủ.
Làm lớp trưởng, thành tích của Vương Tùng San chỉ có thể xem như ưu tú, còn kém xa cảnh giới muốn thi mấy phần liền thi như Lý Ngang.
Trong tâm tư thiếu nữ, nàng đương nhiên là hy vọng điểm thi đại học có thể cao hơn một chút...
- À đúng rồi.
Vương Tùng San phảng phất nghĩ tới cái gì đó, nói với Lý Ngang:
- Ngày mốt Trung thu, đến lúc đó có muốn đến nhà tớ ăn cơm không?
- A?
Lý Ngang sửng sốt một chút.
Vương Tùng San tiếp tục nằm sấp trên bàn, đầu vùi vào hai cánh tay, ngáp dài, làm bộ không chút để ý nói:
- Không phải là do thay đổi công việc của ba mẹ chị họ tớ sao, chuẩn bị chuyển đến Ân Thành ở, vừa lúc chị họ tớ hiện đang ở nhà đối diện nhà mình.
- Liền dứt khoát ngày mốt là Trung thu chạy qua nhà tớ, qua giúp tớ một tay, cùng ăn cơm tối vân vân,
- Cha tớ nói là để cảm ơn cậu đã giúp đỡ thời gian qua.
Lý Ngang nhìn đôi tai có chút đỏ bừng lộ ra ngoài cánh tay vương Tùng San, nội tâm không hiểu sao mềm nhũn, thanh âm đều dịu dàng vài phần:
- Không cần, ngày mốt tớ còn có chút chuyện.
- Tớ dựa vào,
Vương Tùng San nghiêng đầu, hai tai vẫn nóng lên như cũ, đôi mắt to ngập nước tận khả năng vẫn híp mắt nhìn nghiêng:
- Cậu nói chuyện bình thường một chút.
- Tớ làm sao không bình thường?
Lý Ngang trong nháy mắt làm bộ trở mặt, kéo biểu tình xuống, lười biếng đáp lại:
- Tại hạ nhân xưng ấm đầu tiểu vương tử, danh tiếng rất có giá trị. Không trả tiền mà muốn nghe còn không nghe được.
- Cắt.
Vương Tùng San trợn trắng mắt, vùi đầu vào trong hai tay, thấp nói:
- Ai muốn nghe chứ.
Ly Ngang cười cười, không nói gì, không để ý đến tiếng "chậc chậc" của Sài đại tiểu thư trong cơ thể vừa chua xót vừa u oán.
- Các bạn lên lớp.
Đường Hàm Dịch cầm giáo án vội vàng đi vào phòng học, đẩy kính trên sống mũi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Vị cán bộ trực thuộc Cục Đặc Sự này, gần đây vẫn không có nghỉ ngơi tốt.
Từ sau sự kiện sương mù lần trước, trong giếng khoan dưới lòng đất đường Tiền Hoa, bắt đầu dần dần xuất hiện sương mù dày đặc không cách nào xua tan, hiện giờ đã che khuất hơn nửa đường phố.
Những sương mù này, giống như báo cáo các trường hợp trước đó, sẽ nuốt chửng bất cứ thứ gì đi vào đó,
Cục Đặc Sự lần lượt đưa vào trong sương mù dày đặc hàng chục máy bay không người lái trinh sát, nhưng một khi máy bay không người lái tiến vào sương mù, sẽ mất tất cả liên lạc.
Những vật sống như chuột được trang bị máy ảnh siêu nhỏ, sau khi được đưa vào sương mù, cũng sẽ biến mất trong im lặng,
Thiết bị camera được buộc với thanh kim loại dài, sau khi vào sương mù rồi lấy ra thì cũng sẽ bị nuốt chửng phần tiếp xúc với sương mù dày đặc.
Tất cả các nỗ lực sáng kiến quan sát từ xa bên trong sương mù đều kết thúc trong thất bại.
Vì lý do an toàn, Cục Đặc Sự đã sử dụng rào chắn để bao quanh đường Tiền Hoa làm trung tâm của sương mù, lấy lý do "sửa chữa đường ống ngầm", tạm thời dọn sạch các cửa hàng và cư dân tòa nhà xung quanh đường Tiền Hoa,
Và thiết lập một cứ điểm tạm thời trên một tòa nhà cao tầng phía xa trên đường Tiền Hoa để các nhóm nghiên cứu khoa học tiến hành giám sát thời gian thực.
Với cấp bậc của Đường Hàm Dịch thì còn chưa đủ để biết được những thông tin vùng sương mù của dị học hội và thượng tầng Cục Đặc Sự, cũng không biết cấp trên có phái ra đội đặc nhiệm cơ động tiến vào trong vụ cảnh biến dị lần nữa hay không.
Cô chỉ biết, hiện trường đã ngừng đào bới dưới lòng đất, những người chơi có kỹ năng chuyên môn của đội kỹ thuật và đội đặc nhiệm cơ động được gọi tới đều đang chờ lệnh ở ngoại vi đường Tiền Hoa.
Đường Hàm Dịch với tư cách là nhà phân tích tình báo, ngôi trường này đang ở tiết điểm mấu chốt của loạt sự kiện bất thường này.
Tóm lại, không nhận được lệnh sơ tán quy mô lớn, chứng minh tình hình không phải là đặc biệt xấu.
Đường Hàm Dịch nhịn không được xoa xoa mi tâm, cho dù có đồ uống chức năng có thể tỉnh táo não, cũng không cách nào giảm bớt mệt mỏi tinh thần do mất ngủ kéo dài.
Dù có mệt mỏi thế nào, việc giảng dạy bình thường vẫn là cần thiết, chỉ là Đường Hàm Dịch trải qua một thời gian rèn luyện, cũng đã có kinh nghiệm, lên lớp chưa bao giờ điểm Lý Ngang trả lời câu hỏi, mặc kệ anh ngồi ở chỗ ngẩn người, hồn treo chân trời, ở dưới bàn học để máy bay gấp giấy origami, đạn cao su.
Lần trước Lý Ngang trả lời câu hỏi, vẫn là giáo viên toán, hắn bất mãn với thái độ lười biếng của Lý Ngang, để Cho Lý Ngang đọc một dãy số Pi, kết quả người sau đứng lên bắt đầu đọc thì căn bản không dừng lại được.
Khi Lý Ngang đọc đến hơn ba mươi con số, bạn học khiếp sợ, khi đến hơn bảy mươi con số, giáo viên khiếp sợ, khi hàng trăm con số, Vương Tùng San khiếp sợ. Cô ngạc nhiên phát hiện Lý Ngang bắt đầu đọc số QQ của mình, số điện thoại gia đình, thậm chí cả tên của cả lớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận