Người Chơi Hung Mãnh

Chương 439: Chắp tâm

Giữa không trung, đám mây đen cũng dưới ánh đèn lồng chiếu rọi giống như tuyết đọng chậm rãi tan chảy. Chỉ là theo đèn lồng rời đi, đám người lại nhanh chóng bị bầu không khí hiện trường đồng hóa, mà mây đen cũng bị khói đen trong miệng đám người dâng ra bổ sung vào.
- Hô...
Lý Ngang đeo mặt nạ phòng độc không để ý hai bên hô to, giẫm lên cát mịn mềm mại bước nhanh về phía trung tâm.
Trong trung tâm có ba bóng dáng, trên người bọn họ đều khoác trường bào màu đen tạo thành hình tam giác,
Trên bãi đất trống giữa bọn họ dựng thẳng một cây gậy dài đen nhánh, nhìn không ra chất liệu cụ thể.
Cán cây gậy dài kia có ba ngón tay to, thẳng tắp thon dài, nằm trong cát mịn, bộ phận lộ ra trên mặt đất ít nhất ba thước.
Nhìn kỹ lại, còn có thể phát hiện mặt ngoài cột dài phủ vô số lỗ nhỏ, giống như gỗ lim bị sâu sâu làm rỗng, hoặc là san hô đầy lỗ thủng.
Mà ở phần cột dài áp sát nền cát thì bày ra một tầng quang mang tái nhợt.
Hào quang kia đang theo thời gian trôi qua không ngừng tăng lên dọc theo cây gậy.
- Ông!
Cách vài giây cán dài sẽ rung động một lần, tương ứng với điều này,
Cát mịn trên bề mặt đất cũng sẽ rung chuyển nhẹ tung bay,
Đám người vờn quanh cột dài sẽ phát ra một trận hô hào, mây đen không ngừng xoay tròn trên bầu trời cũng sẽ co rút một lần, giống như nhịp đập có tần suất của trái tim.
Lý Ngang đến, cũng không có kinh động ba đạo thân ảnh ở vòng tròn, chỉ có một trong số đó đứng lên lúc nãy, hai đạo bóng dáng còn lại ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không biết là đang cử hành nghi quỹ đạo hay đang ngẩn người suy nghĩ viển vông.
- Anh tới rồi.
Bóng dáng kia đi về phía Lý Ngang cởi áo đen xuống, lộ ra diện mạo của mình.
Đây là một người đàn ông trung niên, xương sọ hình dạng hẹp dài, không có tóc, hai bên má dưới nếp nhăn cực kỳ sâu, làn da nhợt nhạt như ngâm nước trong nhiều ngày, không có cảm xúc gì trên khuôn mặt đầy nếp nhăn,
Mang lại cho mọi người một cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nhãn cầu bên trái của ông lấp đầy những sợi máu đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào phía trước,
Mà nhãn cầu bên phải thì không ngừng rung lắc, giống như có được ý thức bản thân, hoàn toàn không khống chế được.
Run mắt bẩm sinh?
Lý Ngang cải trang thành bộ dáng Tế Tửu trong lòng suy nghĩ máy động nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, hướng hắc bào nhân gật gật đầu:
- Gia đến rồi.
- ?
Hắc bào nhân có lẽ là sửng sốt một chút, nói thật bộ mặt người chết này của hắn thật sự là nhìn không ra biểu tình cụ thể.
Dựa theo cách nói của Tế Tửu, ngay cả cấp trên của Tế Tửu cũng không rõ thông tin cụ thể của người chủ đạo nghi thức, chỉ biết hắn ở trong tổ chức có biệt danh là “Phúc trùng”.
Người kia dừng một chút, nhìn lướt qua Bát Phương Minh Nguyệt Cung Đăng trong tay Lý Ngang, chậm rãi nói:
- Oán ma không có đi theo sao?
Lý Ngang lắc đầu:
- Nhiệm vụ Tử đấu lúc này gặp phải không ít hảo thủ, hắn không chống đỡ được bị hai người chơi nhật đảo săn giết.
- Hai người chơi Nhật Đảo một người lái xe lăn chân đạp, một người cầm hai con cá muối làm thành côn nhị khúc,
- Trực tiếp từ trên trời giáng xuống đem Oán ma cùng đồng đội đánh thành tàn phế, tôi ngay ở hiện trường.
- Oán ma cùng đồng đội ngã xuống cũng không an tường, thi thể nhảy nhót trên mặt đất giống như cá sống nửa giờ, lúc bị hỏa táng đốt đến một nửa còn mất điện, kéo ra phơi nửa ngày lại đốt, thiêu cháy đến phát ra tiếng lách tách tư tư, cư nhiên xác chết còn vùng dậy, hô hào kêu không chết, trong miệng còn gào thét,
- Đốt cả ngày mới đốt xong, sau khi đốt xong lên xe tang, ra cửa liền lật xe, tro cốt rơi xuống đất, còn bị gió thổi đi không ít, người chơi vây xem kiên cường nhịn không khóc, thậm chí còn có một người cười ra tiếng.
Người liên hệ Phúc Trùng sửng sốt một hồi lâu, nhìn về phía Lý Ngang biểu tình có chút quái dị.
Ly Ngang vội vàng khoát tay áo, chỉ chỉ đầu mình:
- Đừng dùng ánh mắt này nhìn gia. Vừa rồi trong nhiệm vụ Tử đấu lần này, gia trúng nguyền rủa của những người chơi khác, hiện tại đầu óc rất hỗn loạn.
- Được rồi.
Phúc Trùng gật đầu:
- Chấp Tước đâu?
- Anh ta cũng đã chết,
Lý Ngang thở dài nói:
- Hắn cùng hai người chơi Nhật Đảo kia đánh nhau, song phương đánh nhau vui vẻ lâm ly đến tận cùng thế giới, trực tiếp chạy ra khỏi phạm vi co rút của bình chướng, sửng sốt bị mài sạch giá trị [trí lực], thành kẻ ngốc nói cũng không nói được.
- Cuối cùng chết ngạt vì quên thở.
- Tôi cũng là dựa vào các loại đạo cụ bảo mệnh tổ chức cho tôi mới may mắn sống đến cuối cùng. Người chơi các đội khác, cơ bản đều chết không sai biệt lắm.
Phúc Trùng nhìn về phía Lý Ngang càng thêm quái dị, nếu như không phải trường hợp không đúng, hắn có thể sẽ trực tiếp ra tay đoạt lấy Bát Phương Minh Nguyệt Cung Đăng từ trong tay Lý Ngang.
Lý Ngang bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhướng mày, nghiêm túc hỏi:
- Đúng rồi, hiện tại nghi quỹ tiến hành như thế nào rồi?
Phúc Trùng trầm mặc một lát, lắc đầu:
- Rất nhanh liền tốt, trước tiên đem đèn lồng cho ta đi.
Dứt lời, hắn liền hướng Bát Phương Minh Nguyệt Cung Đăng cầm trong tay Lí Ngang vươn tay ra, mơ hồ muốn trực tiếp cướp đoạt tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận