Người Chơi Hung Mãnh

Chương 485: Kì thị

Không nhiều lời, John Joyce, Julia và Lý Ngang lao vùn vụt giữa khu rừng xuyên thẳng qua, đuổi theo con sói xám.
Về phần Yên Quỷ và Bob thì chạy theo hướng của cô bé choàng khăn đỏ.
Trong rừng, nhưng bóng người như quỷ mị đuổi theo.
Tốc độ của đám người Lý Ngang tuyệt không chậm, nhưng tốc độ con sói xám còn nhanh hơn.
Thấy con sói sử dụng bốn chân, xuyên thẳng qua giữa những tán cây, dáng vẻ hùng dũng, thậm chí không cho người chơi cơ hội công kích, trong chốc lát đã vọt đến phía trên mái ngói của căn nhà nhỏ, cúi người, lăn xuống đất mở cửa xông vào.
Ba tên người chơi khó khăn lắm mới đuổi tới, thì nghe tiếng sói tru từ trong vọng lại, xuyên qua cửa sổ, người chơi rõ ràng trông thấy con sói mở ra cái miệng lớn đỏ lòm như máu, một phát ăn đứt bà lão.
Sau đó con sói lớn với cái bụng gồ cao đứng bên chiếc tủ áo quần lấy đồ của bà lão ra, mặc lên người, chui vào chăn.
Lúc này, cô bé choàng khăn đỏ nhảy chân sáo đến.
Bọn Lý Ngang hai mặt nhìn nhau, đành phải xoay người nhảy lên nóc, nhìn cô bé choàng khăn đỏ đến, đẩy cửa vào.
Lúc này, Yên Quỷ và Bob cũng khó khăn lắm mới đuổi tới, nhảy lên nóc nhà.
Mấy tên người chơi liếc nhì nhau, chỉ thấy Yên Quỷ cầm ra vài miếng kính vỡ, thuận tay ném chếch vào đất, tạo thành một chiếc gương, đúng lúc có thể chiếu xuyên qua cửa sổ, thấy được cảnh tượng trong phòng.
Cô bé choàng khăn đỏ đẩy cửa vào, nói:
- Bà ngoại yêu quý của con, con mang thức ăn vặt bổ dưỡng đến cho bà đây.
Sói xám nằm trên giường nhẹ nói:
- Tốt quá.
- Cháu gái, đến gần đây một chút.
Cô bé choàng khăn đỏ đến bên cạnh giường, hiển nhiên làm con sói xám mặc áo quần bà cô bé giật mình:
- Bà ngoại ơi, sao tai của bà lại lớn như vậy?
- Để thuận tiện cho việc săn mồi trong rừng.
Con sói xám vô thức nói tuột ra lời trong lòng, nhưng ngay sau đó nhanh chóng bổ cứu:
- Bà nói là, để có thể lắng nghe âm thanh thiên nhiên trong rừng rậm.
- Nhưng mà bà ngoại ơi, sao mắt của bà to như vậy?
Cô bé choàng khăn đỏ lại hỏi.
- Bởi vì bà dùng thứ có thể giải quyết chướng ngại thị lực, gọi là kính cận.
Giọng nói của con sói cứ the thé:
- Đương nhiên, bà nghĩ từ kính cận có vẻ rất thú vị.
- Cận thị không phải một loại bệnh tật, mà lại đặc thù tự nhiên của cơ thể, không nên kỳ thị.
Cô bé choàng khăn đỏ nuốt nước bọt, nhìn thấy bàn tay mọc đầy lông của con sói:
- Bà ngoại, tay và bụng của bà sao lại lớn như thế?
Con sói giải thích nói:
- Để bàn tay tiện cầm xương, khụ khụ dao nĩa thời xưa.
- Bụng lớn bởi vì dưới lưng bà có đặt chiếc gối.
Cô bé choàng khăn đỏ:
- Nhưng mà bà ngoại ơi, miệng của bà sao lại dọa người như vậy? Hơn nữa răng cũng rất sắc, giống như loại động vật hoang dã thô lỗ.
- Hửm?
Trong nháy mắt con sói đã mất đi tĩnh nhẫn nại, hắn nhảy lên khỏi giường, thân thể to lớn xé nát áo quần, giận dữ gầm lên với cô bé choàng khăn đỏ:
- Nhóc đang kỳ thị chủng tộc!
- Sói thì sao? Sói thì thế nào?
- Nghe thấy nhóc nói, tôi giận đến run người, trời thì nóng nhưng mồ hôi lạnh cứ ứa ra.
- Cũng bởi vì chúng tôi thích lột gia cắt gân, ăn tươi nuốt sống động vật nhỏ, thích tập kích nhân loại hành thương hay đi qua khu rừng, phụ nữ trẻ em, cắn chết hết súc vật chăn nuôi của người trong thôn.
- Nên nhóc kỳ thị chúng tôi sao?
- Quá tàn nhẫn quá độc ác! Đây mới là thời đại kỳ thị chủng tộc trần trụi!
- Tôi cảm thấy xấu hổ thay nhóc!
- Tô cho nhóc biết, loài sói chúng tôi cũng không hy vọng xâm phạm quyền lợi sinh tồn của những sinh linh khác.
- Nhưng làm động vật ăn thịt, chúng tôi có quyền tuân theo thiên tính!
Dứt lời, con sói xám nhảy xuống đất, bắt lấy cánh tay của cô bé choàng khăn đỏ, đồng thời mở lớn cái miệng to đỏ lòm như máu.
Đến mức cô bé choàng khăn đỏ ngửi thấy mùi hôi thối như địa ngục của con sói, nhìn thấy bà ngoại đáng thương đang nằm co quắp trong bụng gồ cao.
Trên nóc nhà, mấy người chơi vô thức định xuất thủ.
Bọn họ vẫn cho rằng, cô bé choàng khăn đỏ ăn nói khéo léo như vậy, đoán chừng còn có thủ đoạn ẩn tàng gì đó.
Nhìn khi nhìn thấy dáng vẻ đó, chỉ sợ cọ sói sẽ ăn cô bé vào bụng.
Căn cứ vào nhiệm vụ lần này không quy định nhất thiết phải cứu nhiệm vụ cổ tích gì đó, nhưng cô bé choàng khăn đỏ làm nhiệm vụ đáng yêu trong truyện cổ tích nổi tiếng, phải luôn lương thiện và thủ trận doanh.
Cứu, chắc cũng không có gì xấu.
Mấy người trên nóc nhà nhảy xuống, đứng bên cửa sổ.
Julia ăn mặc như đặc công nâng ông ngắm lên cửa sổ, Bob nâng súng săn, Yên Quỷ lấy từ trong cột ba lô vài phi đao tinh thể.
Lúc tất cả mọi người chuẩn bị xuất thủ ngăn cản con sói.
Cô bé choàng khăn đỏ bị vuốt sói nắm lấy chẳng chút sợ hãi, ngược lại tức giận rít gào:
- Chờ chút, ông đang làm gì đấy?
Âm thanh rít gào của cô bé choàng khăn đỏ vang dội, dáng vẻ trừng mắt cực kỳ uy nghiêm.
Đến mức con sói vô thức ngừng động tác chuẩn bị ăn đối phương.
Còn người chơi ngoài cửa sổ thấy tình huống có biến, cũng khom người xuống, nấp dưới bệ cửa sổ.
Con mẹ nó đây là chuyện gì đấy hả? Cảm giác nhân vật trong thế giới cổ tích, đều có mạch não không được bình thường!
- Ông đang xâm phạm không gian tư nhân của tôi đấy!
Cô bé choàng khăn đỏ trách cứ con sói:
- Tôi có lý do tin tưởng, ông đang tiến hành quấy rối tôi.
- Đối với một người phụ nữ phản đối nam quyền, tôi nghiêm khắc chống lại loại hành vi này!
- Bây giờ thả tôi ra, đồ con sói không có giáo dưỡng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận