Người Chơi Hung Mãnh

Chương 486: Lưỡi búa

Con sói bị uy nghiêm của đối phương chấn nhiếp, không dám động đậy.
Lúc này, người chơi phát hiện thợ đốn củi đi ngang qua khu rừng nghe được âm thanh, lập tức lao đến căn nhà, trực tiếp đẩy cửa ra.
Sau khi tên đốn củi nhìn thấy con sói và cô bé choàng khăn đỏ, lấy hết dũng khí vô thức giơ lưỡi búa lên, chuẩn bị chặt đầu người sói xuống.
Nhưng khi hắn giơ búa lên, cô bé choàng khăn đỏ xoay đầu lại, trợn mắt nhìn hắn, tiếp tục rít gào:
- Ông đang làm gì!
Thợ đốn cửi giật mình không rõ tình hình đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm gì.
- Ông là một bác trai thô lỗ, ông xông vào nhà của bà ngoại tôi, vô ý thức định dùng vũ khí và nam quyền áp bức giải quyết cục diện mà ông không hiểu rõ.
Cô bé choàng khăn đỏ hét:
- Tôi đang tranh chấp với con sói này, ông xông đến làm gì, tưởng rằng phụ nữ không có đàn ông thì không thể giải quyết tranh chấp với con sói hay sao?
- Ông đang kỳ thị giới tính, kỳ thị chủng tộc đấy!
- Như những người đàn ông khác, ông luôn dùng vũ lực áp bách để giải quyết vấn đề!
- Hoặc là, tôi cho rằng, bởi vì ông có tư tưởng tìm phối ngẫu, bản thân cảm thấy hứng thú với phụ nữ nên mới biểu hiện thiện ý.
- Có điều loại giả thiết này càng làm cho tôi buồn nôn!
- Con tinh tinh đen như ông đang vật hóa phụ nữ!
Cô bé choàng khăn đỏ dõng dạc nói với thợ đốn củi:
- Tinh thần chiến đấu của phụ nữ, chỉ có trong nghịch cảnh mới sáng lên. Hôm nay cũng là ngày tôi tự hào vì là phụ nữ!
- Bây giờ, ông cút ra khỏi căn nhà này cho tôi, nếu không đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn càng thêm độc!
Nghe thấy lời nói dõng dạc của cô bé choàng khăn đỏ, một bàn tay đầy nếp nhăn đột nhiên chống khỏi miệng con sói.
Sau đó, một người mặc váy hồng, một bà lão nhảy ra khỏi miệng của con sói!
Bà ngoại của cô bé choàng khăn đỏ sờ lên mũ trùm của cháu gái, tán thưởng nói một câu:
- Bà rất kiêu ngạo vì con, cháu gái, con đã trưởng thành làm một người phụ nữ thời đại mới có tư tưởng độc lập, tính cách độc lập.
Sau đó, bà lão đoạt lấy cái búa của thợ đốn củi.
Chém tới người thợ đốn củi không hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, trong miệng còn hét lớn:
- Đi chết đi, cái con người nam quyền kỳ thị giới tính, kỳ thị chủng tộc!
Mắt thất thợ đốn cửi sắp bị bà lão hung tàn chém đứt cổ.
Một viên đạn xuyên qua cửa sổ, đánh rớt cái búa trong tay bà lão.
- Dừng tay!
Lý Ngang đứng lên, xoay người tiến vào cửa sổ trầm giọng nói:
- Các người đến cùng đang là cái gì?
Lý Ngang luôn tự nhận mình là một đứa trẻ thiên tài có nhiều ý tưởng, từ trước đến nay chỉ có hắn gây sự khiến người khác nhìn mà thở dài, chứ chưa ai khiến hắn triệt để im lặng.
Nhưng khi thấy hành động quỷ dị của nhân vật truyện cổ tích, nghe được ngôn từ quái dị của bọn họ.
Nội tâm Lý Ngang, bị cảm xúc muốn chửi té tát lấp đầy.
Những nhân vật truyện cổ tích này, thật đúng mẹ nó khó hiểu.
Mà cô bé choàng khăn đỏ, bà ngoại, con sói xám và thợ đốn củi đột nhiên thấy có người từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong, ai nấy cũng giật mình.
- Cậu!
Bà ngoại cô bé choàng khăn đỏ sau giây phút ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng lại.
Nếp nhăn trên khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng, giống như trái cà chua khô héo.
Khuôn mặt vốn hiền lành, bị dữ tợn thay thế.
Bà lão quơ cánh tay khô gầy, giơ nắm đấm lên, thét gào về phía Lý Ngang:
- Cậu thế mà dám tự tiện xông vào chốn tư mật của thục nữ!
- Hừ, quả nhiên, đây chính là dáng vẻ của đàn ông vương quốc Ruen.
- Mãi mãi cũng xem phụ nữ như vật phẩm phụ thuộc, tùy ý dùng nam quyền tiến hành áp bách, đàn ông vương quốc này đều như vậy!
- Trong ánh mắt luôn chất chứa ý xâm lược phụ nữ.
- Bởi vì tôi mặc váy ngủ màu hồng, nên cậu cho rằng tôi đang ngầm quyến rũ cậu sao? Phụ nữ chúng tôi có quyền mặc bất cứ thứ gì chúng tôi muốn, mà không bị người chỉ chỏ!
- Thật sự là Địa Ngục trống không, còn nhân gian đầy ma quỷ, nhưng bà lão tám mươi tuổi có thể làm gì được? Nước mắt của tôi không kìm được mà chảy xuống.
Có lễ bởi vì trong tay Lý Ngang cầm trong tay liêm đao rất có lực uy hiếp.
Bà lão này mới không trực tiếp xông đến đấm Lý Ngang, chỉ đứng im tại chỗ luyên thuyên không ngừng, nước bọt văng tứ tung.
- Câm miệng!
Lý Ngang nghe đối phương ríu rít, càu nhàu, không chỉ bực dọc trong lòng, mà sát ý cũng đột nhiên bốc lên, chuyển liêm đao trong tay rồi đánh về phía sau, phá nát lò sưởi trong phòng.
Đá vụn bắn ra, văng khắp nơi.
Lý Ngang đằng đằng sát khí nắm chặt liêm đao, nhìn chằm chằm bà lão, nói:
- Ngạo mạn ích kỷ, thô lỗ vô lễ, rõ ràng là bà mới đúng.
- Bà dựa vào cái gì, giới tính của vị này?
Ngón tay của hắn, chỉ vào thợ đốn củi.
Thợ đốn củi mặc bộ áo quần màu xám được may rất xấu, bên ngoài khoác thêm một tấm lông dê.
Mái tóc nâu xõa tung rối bời, có thể nhìn xuyên qua mái tóc khô cứng, trông thấy đôi mắt nhỏ màu xanh lam.
Hiển nhiên, thợ đốn củi thời gian qua đã sống cực kỳ vất vả, hắn nhiều nhất chỉ mới trung niên, nhưng trên khuôn mặt lại đầy nếp nhăn, ngay cả dưới bộ râu quai nón, có không ít vết sẹo do cạo râu.
Bàn tay như lớp vỏ cây, mang màu xám ảm đạm không sức sống, lòng bàn tay, đóng rất nhiều vết chai.
Bề ngoài của thợ đốn củi, không nghi ngờ gì nữa chính là đàn ông trung niên sống cuộc sống có chất lượng cực thấp ở thời kỳ đó.
Nhưng Lý Ngang chỉ vào hắn, tức giận nói với bà lão:
- Tôi vốn cho rằng, loại người có thể nói ra câu ‘Trở thành một người phụ nữ thời đại mới có tư tưởng độc lập, tính cách độc lập’.
- Chắc chắn sẽ trí tuệ hơn những người khác.
- Không ngờ, bà cũng chỉ là người trông mặt mà bắt hình dong mà thôi.
- Chỉ nhìn qua vẻ ngoài, bà đã có thể đoán giới tính của vị công nhân này?
- Nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làn da thô xám, thậm chí có chút râu gốc cằm, bà lập tức cho rằng đó là đàn ông?
Bạn cần đăng nhập để bình luận