Người Chơi Hung Mãnh

Chương 495: Chàng thổi tiêu xứ Hamelin

Những người chơi xen lẫn trong dân trấn Hamelin đang phấn khích, nếu biết sự kiện lần này là lấy nguyên hình trong truyện cổ tích, bọn họ lại bắt đầu suy đoán ở trong thế giới đầy rẫy bầu không khí PC thế này, Chàng thổi tiêu xứ Hamelin sẽ biến thành hình dáng gì.
Rất nhanh, trưởng trấn lập tức dẫn mọi người tới, đi tới phía mục tiêu.
Đó là một cỗ xe ngựa đặt ở trên bãi đất trống, buồng xe bằng gỗ có thể tích khổng lồ, có chút rộng rãi, ngoài thùng xe điêu khắc đường vân trang sức tinh tế, bốn góc riêng mỗi góc treo một chiếc đèn lồng bằng sắt, phía dưới cửa sổ buồng xe có treo một cái móc viết nhãn hiệu: “Tiên phong trừ sâu”.
Trưởng trấn ho khan một tiếng để che giấu căng thẳng của mình, dưới sự chú mục của tất cả dân trấn, hắn đi ra phía trước, hung hăng nện mấy cái vào cửa sổ của buồng xe:
- Xin chào!
Bên trong buồng xe chỉ có tiếng ngáy yếu ớt, một lúc lâu cũng không có sự đáp lại nào, trưởng trấn tựa nửa người lên buồng xe, hung ác nện thêm mấy cái lên cái cửa sổ, nghiêng đầu rống lớn:
- Có người ở đó không?
Tiếng ngáy bên trong buồng xe chợt dừng lại, sau một hồi âm thanh lục cục, một nam tử trung niên mặc quần áo và trang sức rực rỡ sắc màu, để mái tóc xõa dài tới bả vai chui từ bên trong ra.
Nam nhân trung niên này mặc quần jean và áo sơ mi rộng thùng thình, gương mặt thon gầy, hai mắt hốt hoảng vô thần, kèm thêm hai quầng thâm nồng đậm, một vẻ Hippie.
Chàng thổi tiêu xứ Hamelin?
Lý Ngang nhướng mày lên, Hippie này không mặc thêm cái áo hoa, cũng không mang theo cây sáo. Nhưng nghĩ tới đây là thế giới do ma pháp sửa đổi, chi tiết sai lệch này có thể không đáng kể.
- A, trưởng trấn các hạ, xin hỏi ta có thể làm gì để ra sức vì ngài không?
Kẻ trung niên Hippie mùi rượu đầy người dựa toàn bộ cơ thể lên buồng xe, khoanh hai tay lại, lười nhác hỏi.
Trưởng trấn hơi ngửa người ra sau, tránh cái mùi rượu kinh khủng kia đi.
- Ta muốn thảo luận với ngươi một chút, đề nghị lúc trước của ngươi nói với ta.
Hippie làm như không sao cả mà nhún vai.
- Ngươi muốn nói là đuổi nhóm người da đen thân ái xa độ trùng dương tới đây ra khỏi trấn Hamelin?
Lời vừa nói ra, rất nhiều dân trấn ăn mặc chỉnh tề cũng trợn tròn hai mắt, hít sâu một hơi, không ít thục nữ che miệng lại, dáng vẻ cực kỳ kinh sợ không thể tin nổi.
- Mời đi! Ta nói là mời đi!
Trưởng trấn vội vàng sửa lại:
- Khụ khụ, trấn Hamelin có điều kiện vô cùng ác liệt, không thể nào cho các huynh đệ tỷ muội hậu duệ Châu Phi thân yêu có cuộc sống tốt hơn. Trước kia không phải là ngươi tới phòng làm việc của ta mà đề nghị sao, nói có thể dẫn bọn họ tới những thành thị khác lớn hơn.
- 100 kim tệ.
Hippie ngắt lời nói:
- Các ngươi đưa ta 100 kim tệ Ruen, ta sẽ giúp các ngươi giải quyết phiền toái này.
- Cái gì?!
Trưởng trấn vừa sợ vừa giận:
- Trước đó ngươi nói là chỉ cần 70 kim tệ.
- Không phải là ngươi đã từ chối ta sao? - Hippie lười biếng vung tay, dáng vẻ kia thật sự rất muốn ăn đòn, - Quyết định nhanh một chút, đợi đến tối ta muốn rời khỏi cái thị trấn này, đến thành phố lớn tham gia tiết mục âm nhạc.
Trưởng trấn nắm chặt tay lại, quét mắt nhìn dân trấn một vòng, cuối cùng khẽ cắn răng, nói với Hippie:
- Được, số tiền kia lấy ra từ quỹ thị chính của công dân nộp thuế, ta nghĩ hẳn là các vị dân trấn cũng đồng ý đúng không?
Nhóm người thân sĩ thục nữ, hoặc là nhìn trời hoặc là ngắm đất, không ai lên tiếng.
Hippie cũng không để ý tới nhóm dân trấn này, dứt khoát trở lại buồng xe, lấy trong đó ra mấy thứ vật phẩm đeo trên người.
Mấy món đồ kia, theo thứ tự là một trái dưa hấu, một chai nước nho có ga, một miếng gà rán, cùng với một cái trống Châu Phi nhỏ khoác ở bên hông.
Lý Ngang nhìn mấy thứ đồ này, mất phần lớn khí lực mới nhịn xuống không bật cười, trong lòng điên cuồng thổ tào nói: ‘Con mẹ nó cái này không quá chính xác rồi.’.
Vẻ mặt John Joyce và Julia cũng lúng túng, dưa hấu, nước nho có ga với gà rán, đã từng là thức ăn của thời kỳ trồng trọt làm vườn do Mỹ cho đầy tớ hậu duệ Châu Phi ăn, mang theo ý tứ hàm xúc kỳ thị chủng tộc mãnh liệt ở Mỹ.
Cho dù là vì sao mà có hành vi cho người da đen dưa hấu, cũng sẽ bị cho rằng là kỳ thị chủng tộc.
Trên mặt lão hán người da đen Bob không chút biểu tình, nhưng hắn lại hung hăng nắm quả đấm lại, sau khi vào trấn thì người chơi cũng thu hồi vũ khí, có thể thấy hắn đang đè nén cơn giận của mình.
Bob sử dụng đạo cụ trang bị nào đó có thể làm suy yếu cảm giác tồn tại, thế nên chỉ cần hắn không làm ra hành động đặc biệt nào, cũng sẽ không bị những dân trấn xung quanh chú ý tới.
Dưới vòng vây của dân trấn, Hippie đi tới sân khấu kịch đường phố nơi mà hậu duệ Châu Phi tụ tập.
Vốn là đường phố phồn vinh náo nhiệt giờ không thấy người đi đường nào nữa, trên bức tường lầu của các căn nhà ở hai bên, phun vẽ bậy đủ mọi màu sắc, ở giữa đường có một nhóm trẻ con da đen đang đá bóng.
- Tùng tùng tùng!
Hippie gõ cái trống Châu Phi bên hông, với tiết tấu và dùng ngôn ngữ không biết tên, hát những đoạn ca dao quỷ dị thăng trầm.
Những đứa trẻ đang tập trung đá bóng trong nháy mắt ngưng động tác, kinh ngạc nhìn sang, Hippie vừa ca hát vừa lắc lắc quả dưa hấu bên hông, chai thủy tinh chứa nước nho có ga, thỉnh thoảng còn gặm một miếng gà rán.
Tất cả mọi người tò mò chăm chú nhìn vào hắn, những động tác không thể hiểu nổi này của Hippie, thật giống như có một loại ma lực nào đó, triệu hồi những cư dân da đen ẩn núp sâu trong ngôi nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận