Người Chơi Hung Mãnh

Chương 497: Nhân quyền

- Các hạ, ta nên làm gì?
- Không cần căng thẳng, người trẻ tuổi.
Lý Ngang cười cười:
- Cái chúng ta muốn tiến hành, là biểu diễn một loại khúc nghệ truyền thống của phương Đông có tên là ‘Tướng thanh’. Ngươi chỉ cần phối hợp với ta, vào thời điểm thích hợp mà đáp lời lại là được.
- Được, được.
Faust nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu điên cuồng suy nghĩ ‘Tướng thanh’ là cái gì.
Lý Ngang không quản tên tình nguyện viên này, chỉ thấy hắn vẫy vẫy áo dài, vỗ bàn một cái, cất cao giọng nói với người dân trong trấn và những cư dân hậu duệ Châu Phi:
- Hôm nay, hai chúng ta muốn nói một đoạn tướng thanh cho mọi người.
- Ừ!
Faust đáp lại người nói theo bản năng.
Lý Ngang gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Nội dung của đoạn tướng thanh này, là một cố sự tìm người thân.
- Đúng.
Faust cảm giác mình đã mò được then chốt.
- Nhân vật chính của chuyện xưa này, là một tiểu ni ca.
- Cái gì?!
Faust quá sợ hãi, chẳng quan tâm chương trình tướng thanh gì nữa, vội vàng nói:
- Có đúng không? Có đúng không? Có đúng không? Vì sao các hạ lại sử dụng từ ngữ có tính chất kỳ thị?
- Hả?
Vẻ mặt Lý Ngang mờ mịt:
- Từ ngữ có tính chất kỳ thị gì?
- Ni, ni ca á!
Lý Ngang càng mờ mịt hơn:
- Ni ca là từ ngữ kỳ thị?
- Dĩ nhiên!
Faust nóng lòng chứng minh mình là một cư dân tốt bụng không tiến hành bất cứ hành động kỳ thị chủng tộc nào,
Đây là từ ngữ sỉ nhục huynh đệ tỷ muội của hậu duệ Châu Phi thân ái nhất của chúng ta, tại sao ngươi có thể dùng cái từ này chứ?
- Này!
Lý Ngang vừa nghe, xua tay,
Hiểu lầm hiểu lầm rồi, ta nói ni ca, không phải là chỉ huynh đệ tỷ muội của hậu duệ Châu Phi.
- Vậy ngài muốn chỉ?
Lý Ngang giải thích:
- Ở đông thổ Đại Đường chúng ta, nữ hài mặc phục sức phong cách Lolita gọi là Lo nương, nam sinh mặc Nike cũng được gọi là Ni ca. Biết không, Nike là một nhãn hiệu trang phục. Ni ca là chỉ nam sinh mặc nhãn hiệu này.
- À à à, - Trái tim Faust vừa bị treo lên cao lại để xuống, - Đã hiểu đã hiểu, ngươi tiếp tục đi, chẳng qua tốt nhất là không cần dùng từ ghép ni ca này, ta lo rằng huynh đệ tỷ muội hậu duệ Châu Phi thân ái của chúng ta sẽ sinh ra hiểu lầm. Lầm rằng chúng ta là loại người cực đoan hẹp hòi kì thị chủng tộc.
- Điều này thật phiền phức.
Lý Ngang giơ tay áo của áo dài lên, bĩu môi,
Không cần cũng không sao, vậy nói lại lần nữa.
- Ừ.
- Nhân vật chính của chuyện xưa mà ta kể, tên là Ni ca.
- Tại sao vẫn là Ni ca?!
Faust cảm giác mình sắp sụp đổ.
- Ừ?
Lý Ngang liếc hắn một cái,
Huynh đệ, lỗ tai này của ngươi không dùng được à? Nhưng ta không có nói là ni ca.
- Vậy ngươi đang nói là?
- Nê Canh á, nê trong bùn đất, canh trong cày ruộng.
Lý Ngang giải thích.
- Người bình thường nào có cái tên này chứ?!
- Điều này thì ngươi không biết đâu.
Lý Ngang cười nói,
Ở nơi cố hương của tiểu nê canh, trời mưa thường xuyên, trong đất toàn là bùn, mà cả nhà bọn họ lại phải cày ruộng suốt ngày, cho nên mới nổi lên cái tên như thế.
Vẻ mặt Faust đau trứng, lỗ nhị cũng thắt chặt, lời giải thích này, cũng mang theo ác ý tràn đầy.
- Ta có thể hỏi một chút, Nê Canh này là người nơi nào không?
- Người vương quốc Ruen.
- À, vậy thì tốt.
Faust thở phào nhẹ nhõm.
- Tổ tiên đến từ Châu Phi.
Lý Ngang bổ sung.
- Cái này không phải là ni ca sao!?
Faust hoàn toàn sụp đổ, căn bản không thèm bận tâm trong lúc này hắn đã nói không ít lần hai chữ ni ca.
- Người Châu Phi cũng không hoàn toàn là người da đen, Ai Cập cũng có người da trắng mà.
Lý Ngang có phần buồn bực,
Ngươi còn để ta nói hay không?
- Ngươi nói ngươi nói.
Faust thoát lực cười ha hả một tiếng, hắn cũng không dám nghiên cứu sâu hơn nữa, màu da của nhân vật chính trong cái chuyện xưa này.
- Quay lại vấn đề, nhận vật chính của câu chuyện tìm người thân này, là Nicholas, gia đình bọn họ, dựa vào công việc trồng bông cho người khác để sống qua ngày.
- Bông…
Faust suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát ngậm miệng lại.
- Nicholas này từ nhỏ đã không có mẹ.
- Mẹ anh ta qua đời rồi sao?
Faust vô thức hỏi.
- Không, bị người ta bắt mất.
- Chuyện gì đã xảy ra? Bị ai bắt đi chứ?
Faust truy hỏi.
- Cái này, thực ra bố mẹ của Nicholas là một đôi đồng tính nam.
- Điều này quả thực chính xác.
Faust ra hiệu nói một câu, nói xong lại cảm thấy lời nói của mình không được thỏa đáng lắm nên dứt khoát ngậm miệng lại.
Thực ra hắn ta muốn hỏi một chút, bố mẹ của Nicholas là người đồng tính nam vậy Nicholas đến từ đâu.
Nhưng mà lời này lại càng không chính xác, cũng càng không thể hỏi.
Nhưng mà, Lý Ngang dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vừa cười vừa nói:
- Nicholas cũng không phải là mua nước ngọt thì được tặng hoặc là nhặt được từ bãi rãi, một ngày nọ bố anh ta đang bơi lội bên bờ sống thì phát hiện một quả dưa hấu lớn trôi từ thượng nguồn, bắt đầu vớt ra mở ra xem thì phát hiện bên trong có một đứa bé cao một mét tám.
Faust là một người dân bình thường trong trấn Hamelin cũng chưa từng nghe về câu chuyện của Momotaro, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn ta thốt ra một câu:
- Đứa bé một mét tám, nhân vật này có dòng máu với người khổng lồ sao?
Lý Ngang cười lạnh nghiêng đầu nhìn hắn ta:
- Thế nào? Anh kỳ thị người khổng lồ sao?
- Không phải không phải, không dám không dám.
Faust lắc đầu như trống hỏi, dưới sự thống trị của Nữ Vương Băng Tuyết bệ hạ, những thứ từng bị coi là “quái vật” hay là “dã thú” nay cũng có nhân quyền.
Tại thủ đô của Vương quốc Ruen, vô số “ủy ban bảo vệ quyền và lợi ích của một số nhóm có trí tuệ tương đối nhỏ” đã được thành lập để đấu tranh cho quyền của các loài như địa tinh, cự ma, cự quái, cẩu đầu nhân, các loại sư tử ăn thịt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận