Người Chơi Hung Mãnh

Chương 500: Tranh chấp nội bộ

- Nhưng mà ta thấy tên tiểu tử Faust không tệ, ta sẽ chỉ điểm thêm cho anh ta vài câu, sau này để anh ta làm tổng thanh tra marketing thị trường ở trấn Hamelin.
Lý Ngang cười ha hả phất tay:
- Về phần thù lao, cũng không cần, bần tăng là người xuất gia, tiền tài đều là vật ngoài thân…
Lý Ngang kéo dài âm cuối, nhìn chằm chằm trưởng trấn, híp mắt cười nói:
- Nhưng mà bần tăng quả thực có chuyện muốn nhờ vả. Chắc hẳn trưởng trấn cũng biết, chúng ta tới Vương quốc Ruen, chủ yếu là lấy được chân kinh Tây Phương.
- Chân kinh?
Vẻ mặt trấn trưởng đầu trọc có chút khó xử:
- Đại sư, nếu như ngài muốn di vật giáo đường hệ thần linh, chỉ e khiến ngài thất vọng rồi.
- Mấy năm trước, thủ đô bên Vương quốc Ruen chuyên phái tới một đội khảo cổ, phá bỏ giáo đường ban đầu trong thị trấn và chuyển nó trở lại thủ đô, nghe nói là cái gì “sưu tầm quý trọng di tích”.
- Ngay cả những tác phẩm kinh điển được cất giữ trong giáo đường cũng bị lấy đi mất.
- Bây giờ chỉ có trong giáo đường của Nữ Vương Băng Tuyết bệ hạ mới có thôi.
- Không sao không sao đâu.
Lý Ngang phất phất tay, ôn hòa nói:
- Nữ Vương Băng Tuyết đã cứu vùng đất này khỏi hỗn loạn và mang lại trật tụ, công lý và thiện lương cho thế giới, không khác gì Chân Thần. Giáo đường của người là giáo đường của thần linh, nhưng lời người ghi chép trong điển tích chính là chân kinh của thần linh.
- Nếu như có thể ta muốn dẫn theo mấy đệ tử, đơn độc đi đến giáo đường thăm viếng tượng Phật, đọc điển tích, không biết ông có thể dàn xếp một chút được không?
- Chuyện này?
Thật ra trưởng trấn muốn nói một câu “về chuyện này?” nhưng mà lời nói đến bên miệng thì thay đổi, thấp giọng nói:
- Không thành vấn đề, tôi có thể giúp ngài sắp xếp một chút, nhưng mà đoán chừng phải đợi đến đêm mới được.
Lý Ngang gật gật đầu:
- Buổi tối không ảnh hưởng gì đâu.
Kỳ thực Nữ Vương Băng Tuyết luôn khuyến khích lòng khoan dung và hòa bình, giáo đường của bà ta mở cho cả loài người và không phải loài người, cho dù là những loài bẩn thỉu man rợ, độc ác như Cẩu Đầu Nhân Địa Tinh cũng có thể tùy ý thăm viếng.
Bởi vì trong giáo đường sẽ cung cấp nước và bánh mỳ nên một số người lang thang, những tên ăn mày, thật ra bọn họ không phải là kẻ lang thang mà là những người dân bình thường sửa lỗi P C, nói những lời nói không chính xác, không có việc làm và không được các trung tâm trợ giúp xã hội tiếp nhận. Còn những người lang thang thực sự đều được trung tâm cứu trợ xã hội cứu giúp và tìm được nhiều công việc tốt.”
Thường xuyên qua đêm ở giáo đường cho nên rất ít khi không có người.
Cho nên trưởng trấn dự định vào buổi tối, sẽ tổ chức một cuộc tụ họp đông đảo dân cư gồm người Mỹ gốc Châu Phi và người dân thị trấn.
Một góc nhỏ cũng sẽ được mở ra cho người lang thang trong bữa tiệc để giáo đường được trống.
Lý Ngang cùng trưởng trấn nói chuyện thêm vài câu nữa, nói về kinh nghiệm của mình trong vận hành thi đấu NBA, sau đó trưởng trấn liền phái người đi tổ chức buổi tiệc, đồng thời phái người dẫn Lý Ngang đến giáo đường, thuận tiện mời những người lang thang trong giáo đường đi ra.
Lý Ngang cảm ơn trưởng trấn, gọi thợ đốn củi và đồng đội, dưới sự dẫn đường của thư ký trưởng trấn đi về phía giáo đường.
Trên đường đi bầu không khí trong đội khá buồn bã, thợ đốn củi Frederic vẫn còn lưu luyến trận tranh tài vừa rồi, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
John Joyce, Yên Quỷ và Julia mặt mũi không được tự nhiên lắm, cũng không nói một lười.
Mà người da đen lão hán Bob sắc mặt vô cùng âm trầm, khuôn mặt u ấm gần như hòa vào bầu trời chạng vạng tối đen.
Thư ký trưởng trấn dẫn nhóm người tới trước cửa giáo đường, đây là một tòa giáo đường theo phong cách Gothic, được chạm khắc từ đá trăng. Hai tòa thấp thon mảnh bên trái và bên phải cao ngất chạm đến trời xanh, trên đỉnh tháp còn được điêu khắc thành hình bông tuyết.
Nêu là bình thường, thư ký trưởng trấn cũng chính là cháu của trưởng trấn thực ra còn muốn giới thiệu với người ngoài một chút về giáo đường lịch sử của Nữ Vương Băng Tuyết bệ ha, đây chính tòa tháp huy hoàng nhất trong trấn của bọn họ.
Nhưng bây giờ trong đầu thanh niên này đang nghĩ đến những trận tranh tài bóng rổ và buổi tiệc sắp diễn ra, không còn tâm tư nào mà giới thiệu nữa.
Trực tiếp đi vào bên trong giáo đường, cùng cha cố bên trong thương lượng vài câu.
Vài phút sau, cha cố từ cửa sau đi ra, những người lang thang đang cầu nguyện và sám hối bên trong cũng dược thư ký trưởng trấn đưa ra ngoài.
Sau khi thư ký trưởng trấn rời đi, trong giáo đường và trên phố không còn một ai, chỉ còn vài người chơi và thợ đốn củi.
Lý Ngang xoa xoa bàn tay, vừa muốn bước vào cửa thì bị người da đen lão hán Bob gọi lại.
- Anh bạn.
Bob đứng trên bậc thang giáo đường, híp mắt nhìn chằm chằm Lý Ngang, ngón tay nhẹ nhàng bóp cò khẩu súng ngắn hai nòng bằng ngón tay, nói từng chữ từng câu:
- Lần sau, đừng có mang vấn đề màu da ra nói đùa được không?
- Hả…
Julia có chút đau đầu thở dài, che trán, phất phất tay, người thợ đốn củi đứng bên cạnh choáng váng không hiểu tình hình ra làm sao.
Tranh chấp nội bộ, luôn luôn là chuyện phiền phức nhất trong nhóm người chơi.
Nếu như người chơi sinh sống cùng một nền văn minh, cùng một quốc gia, có cùng nền văn hóa, cùng màu da thì còn dễ nói chuyện, ít nhất tâm quan của hai bên sẽ không khác nhau hoàn toàn như vậy.
Nhưng mà mấy người chơi trong nhiệm vụ lần này, đến từ khắp nơi trên thế giới, với nhiều màu da khác nhau, rất khó có thể nhất trí đồng lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận