Người Chơi Hung Mãnh

Chương 514: Vị trí mảnh gương tiếp theo

Một đám người đưa mắt nhìn nhau, lờ mờ khó hiểu.
Mẹ nó đây là logic gì chứ?
- Hả? Không chịu ư?
Lý Ngang hoàn toàn không quan tâm đám người này đang rơi vào trạng thái mù mịt, nhướng mày, lãnh đạm nói:
- Các người cứ muốn ở trước mặt ta đánh đánh giết giết, là muốn ta gia tăng nghiệp quả không thể thành Phật sao?
Giọng điệu của hắn trở nên khó chịu, lưỡi đao trong tay hắn nhẹ nhàng lay động theo gió, giống như một giây sau là muốn vung ta, đoạt lấy tính mạng.
Đối mặt với vị tăng lữ thần kinh không bình thường lắm, cho dù là đám công nhân nhà máy sản xuất giấy hay đám người quần áo quỷ dị đều có chút khiếp đảm.
Bọn họ vô thứ lui về phía sau nửa bước.
- Chúng ta đi thôi.
Một thanh niên trên mặt thoa thuốc màu do dự nhìn đồng đội nói, chuẩn bị đi sâu vào trong rừng.
Ai ngờ, hắn vừa mới bước đi đã thấy bóng dáng của Lý Ngang lao tới, lưỡi đao cầm trong tay vung lên, mũi đao sắc bén lạnh như băng đặt trên cổ hắn.
Thân thể thanh niên không tự chủ được cứng ngắc, không dám động đậy, hai chân run rẩy.
Lý Ngang hơi híp mắt lại, có chút không tốt hỏi hắn:
- Muốn đi đâu?
Cảm nhận được mũi đao sắc nhọn cứa vào cổ, nam thanh niên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể run rẩy giơ hai tay lên, biểu thị mình không có ý xấu.
Thanh niên lắp bắp nói:
- Tôi, tôi chỉ muốn đưa đồng đội đến ngôi nhà sâu trong rừng.
- Nhà?
Lý Ngang trừng mắt:
- Được lắm, các ngươi muốn rời khỏi nơi này, đi tìm tăng viện, đến đây bao vây tiêu diệt ta đúng không?
Ai muốn bao vây tiêu diệt ngươi chứ!
Thanh niên rất muốn nói ra nhưng vì cổ sắp bị cắt nên hắn ta quyết định không nói gì.
Lúc này, lúc này mấy tên đồng đội cũng đã đuổi tới, mờ mịt vây quanh đám người này.
Ông chủ nhà máy sản xuất giấy thấy tình hình thay đổi, do dự nói với Lý Ngang:
- Vị này…tăng lữ các hạ, chúng tôi không có ý xấu đâu.
- Nếu như ngài không để ý, chúng tôi có thể đi trước không?
- Vậy thì không được.
Lý Ngang nghiêm túc nói:
- Ta đã đổi ý rồi, đã cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp , tá quyết định để cả người tiếp tục đánh nhau.
- Như vậy ta có thể cứu những người sắp chết, tích công đức cho ta.
- Nào, các người tiếp tục đánh đi, đừng có ngừng lại.
Ông chủ nhà máy sản xuất giấy khuôn mặt mờ mịt, kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
- Ha ha ha, đừng khẩn tưởng như vậy chứ.
Lý Ngang thấy vậy cao giọng cười to, thu hồi lưỡi đao, vỗ vỗ vào vai thanh niên cơ thể đang cứng ngắc kia, tùy ý nói:
- Ta là một tăng lữ, sao có thể làm ra chuyện ngỗ ngược như vậy được chứ?
- Ha ha ha.
Thanh niên kia khuôn mặt cứng ngắc, xấu hổ cười, nhìn thấy hắn như vậy những người khác cũng xấu hổ cười.
Lý Ngang gật gật đầu, chân thành nói:
- Ta chỉ thích ăn chay niệm phật, giết người phóng hỏa, cướp của, giết hết tất cả những người thấy được bộ mặt thật của ta thôi.
Vẻ mặt của đám người kia lại mờ mịt, Lý Ngang lần nữa nói:
- Đùa thôi mà.
- Ha…
Đám người vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Lý Ngang nói thêm:
- Sao ta có thể ăn chay niệm phật chứ?
Những người có mặt bào gồm cả những người chơi xây xem, đều cảm thấy nhức cả trứng lỗ nhị thít chặt lại, hận không thể cùng nhau xông lên đánh chết tên tăng lữ Châu Á này vô số lần.
Nhưng dưới sự uy hiếm của lưỡi đao đó, không một ai dám nhúc nhích cả.
- Được rồi được rồi, không đùa các ngươi nữa.
Lý Ngang ném lưỡi đao bình tĩnh nói:
- Là một tăng lữ ta có trách nhiệm, ngắn chặn thương vong ngay trước mắt.
- Nào tới đây, nói cho ta vì sao các ngươi lại đánh nhau.
Lý Ngang đột nhiên dụng phải cuộc giao tranh giữa hai băng nhóm, không phải vì hắn đột nhiên có lòng tốt mà là trên đồng phục của đám công nhân nhà máy sản xuất giấy có viết chữ “trần Antimon”.
Đó là vị trí của mảnh gương ma thuật tiếp theo.
Nguyên nhân của cuộc ẩu đả?
Hai phe trận doanh hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút không biết nên miêu tả thế nào mới tốt.
Do dự một lúc, ông chủ công ty giấy, Carpenter Hoen hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Thưa các tăng lữ, chuyện là như thế này.
- Công ty giấy Hoen của chúng tôi trước đây đã mua đất rừng xung quanh thị trấn Antimon để phát triển ngành công nghiệp giấy tại địa phương.
Không đợi hắn nói xong, trận doanh mặc kỳ trang dị phục đã có người lớn tiếng thô bạo cắt đứt.
- Kẻ lừa đảo miệng đầy dối trá!
Một thiếu nữ có giá trị nhan sắc không cao, trên mặt bôi thuốc màu đứng dưới tán cây trừng mắt hét lên với hắn:
- Các ngươi có quyền gì mua mảnh đất rừng này?
- Tất cả tài nguyên của vùng đất này không thuộc sở hữu của tiểu trấn, cá nhân hoặc công ty, nhưng thuộc về tất cả các sinh vật sống trên vùng đất này!
- Các ngươi đang dùng thái độ mục nát, cũ kỹ, bá đạo ngang ngược, tự quyết định tiến hành một hồi giao dịch mà các ngươi căn bản không có quyền quản lý.
- Trên thực tế, chúng ta có.
Ông chủ công ty giấy hắng giọng, giống như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, từ trong túi quần áo lấy ra một xấp giấy tờ, đặt ở trong tay, lần lượt giơ lên cho mọi người xem:
- Chúng tôi có hồ sơ mua đất rừng có đóng dấu chính thức của thị trấn Antimon, có đầy đủ giấy chứng nhận đủ điều kiện hoạt động của nhà máy, có giấy phép kinh doanh ưu tú, chúng tôi cũng đã thông qua kiểm tra xả thải ô nhiễm nhà máy do Chi cục Bảo vệ môi trường Vương quốc Ruen ban hành gần đây,
- Đủ để chứng minh rằng ngành công nghiệp giấy của chúng tôi sẽ không gây ra thiệt hại sinh thái nghiêm trọng dẫn đến vi phạm pháp luật, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sản xuất bình thường và sức khỏe của cư dân xung quanh.
- Vậy thì thế nào?
Cô gái tức giận nói:
- Ông không biết rằng vô số chuyên gia thừa nhận rằng sự nóng lên của bầu khí quyển đang dần trở thành một vấn đề nghiêm trọng cần được giải quyết khẩn cấp bởi toàn bộ sinh vật sống trên toàn thế giới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận