Người Chơi Hung Mãnh

Chương 530: Nhìn trộm

Lý Ngang truy hỏi:
- Ban đêm thì thế nào?
Peter rùng mình kể:
- Vào ban đêm loại cảm giác bị nhìn trộm ngược lại còn mãnh liệt hơn, tôi thực thị bị làm cho muốn điên rồi, ban đêm lúc ngủ, tôi phải để hai con dao găm dưới gối và chăn bông.
- Cuối cùng tôi dùng băng kéo đen dán kín các đường nối và cửa sổ, rốt cuộc thì cũng tốt hơn một chút.
Lý Ngang gật gật đầu:
- Anh cảm thấy, loại chuyện kỳ lạ này có quan hệ với người thi pháp không?
- Không phải người thi pháp.
Peter khẳng định nói:
- Lúc tôi đi ra ngoài, tôi đã mang theo một số đạo cụ phòng ngự và dò xét nhằm vào người thi pháp, nhưng những đạo cụ kia chỉ phát hiện ra người thi pháp phụ trách công tác an toàn trên thuyền mà thôi, cũng không tìm ra nguồn gốc của tầm nhìn đó.
Lý Ngang gật gật đầu:
- Hiểu rồi, tiếp tục đi.
- Sau khi cửa sổ bị dán kín lại, tôi cảm thấy tốt hơn không ít, mãi cho đến ngày tai nạn trên biển đó.
Nói đến đây, rõ ràng Peter có chút do dự:
- Kỳ thức nói là tai nạn trên biển cũng không đúng lắm. Bưởi chiều ngày hôm đó, bởi vì tôi cảm thấy bản thân cuối cùng cũng đã thoát khỏi ánh mắt thăm dò đó, mà muốn đi ra boong thuyền nghỉ ngơi, thư giãn một chút.
- Kết quả vốn dĩ trời yên biển lặng, gió êm sóng lặng thì đột nhiên mây đen dày đặc mưa to gió lớn.
- Những con sóng cao đến sáu bảy tầng từ mặt biển đánh úp lên thuyền, khắp nơi đều la tiếng la hết của thủy thủ và hành khách…
Peter khẽ nói:
- Tôi muốn nhanh chóng chạy về phòng của mình, nhưng cả boong thuyền và cả con thuyền bắt đầu lay động, tôi chỉ có thể vịn vào lan can căn bản không thể nào đứng thẳng được, chứ đừng nói đến việc trở về phòng.
- Sau đó, tôi nhìn thấy cột sóng cao như núi đánh úp về phía mình…
Nói đến đây, Peter im lặng hai mắt đục ngày và không có chút tinh thần nào.
Lý Ngang truy hỏi:
- Sau đó thì chuyện gì đã xảy ra.
Peter hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Diều tôi nói tiếp theo đây, ngài nhất định phải tin tưởng tôi.
Lý Ngang ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói:
- Tôi là chuyên gia đánh đuổi ma quỷ, lời của anh nói tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, anh cứ nói đi.
Peter nghiến răng nghiến lợi:
- Tôi ở dưới nước bị người cá bắt cóc.
Lý Ngang híp mắt lại, thân thể hơi ngửa ra sau:
- Người cá là vị nào?
- Không phải là vị nào mà là một nàng tiên cá nửa người nửa cá.
Lý Ngang gật gật đầu, không biết lấy ra từ đau một số ghi chéo và bút, nhanh chóng vẽ gì đó trên giấy sau đó xé ra và đưa cho Peter xem.
Trên trang giấy, vẽ nửa người bên trái là người nửa người bên phải là quái vật cá, nhìn bức tranh có vài phần hao hao Đát Kỷ.
Peter sửng sốt một hai giây, sửa lại:
- Không phải là bên trai bên phải mà là trên và dưới.
Lý Ngang gật gật đầu, bắt đầu vẽ lại, sau đó xé trang giấy, vẻ mặt nghiêm túc giơ lên.
Trên trang giấy vẽ một người đàn ông nửa người dưới là người còn phần đầu là quái vật cá.
Peter lại sững người lần nữa:
- Đầu đâu? Không có chim nhỏ, cô ấy là nữ!
Lý Ngang vẽ lại một bức nữa.
Trên bức tranh, là một loại người có đầu và quái vật đầu cá ở nửa thân dưới.
- Cái này?
Lý Ngang nhìn thấy biểu tình đần độn trên gương mặt Peter, trong nháy mắt hiểu ra, vẽ thêm mái tóc và tô son.
Peter “bang” một tiếng đánh rơi bức tranh trong tay Lý Ngang, kích động đưa tay chỉ:
- Người cá đấy! Chính là loại có nửa trên là người và đuôi cá ấy!
- Hiểu rồi.
Lý Ngang thả giấy bút xuống, nghiêm túc nói:
- Vậy anh nói người cá này, có xinh đẹp không?
- Vấn đề không phải là cô ta có xinh đẹp hay không…mà là loại yêu quái hiếm thấy và xấu xí đến mức không thể đánh giá được.
Cảm xúc của Peter bình tĩnh hơn một chút, chậm rãi nói:
- Làn da của cô ta ngăm đen, tóc tết thành từng roi nhỏ, vầng trán rộng, ở giữa hai mắt có khoảng cách cực lớn, giống như cá câu hoặc cá bơn ấy.
Vẻ mặt của Lý Ngang nghiêm túc hơn:
- Người cá này, bắt cóc anh sao?
Giọng nói của Peter khàn khàn:
- Cô ta ở trong nước bơi về phía tôi, ngay cả lúc ở trong nước tôi cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.
- Tôi vô cùng hoảng sợ lấy dao găm ra muốn phản kháng nhưng lại bị cô ta trực tiếp cướp mắt sau đó ném xuống nước.
- Sau đó, cô ta từ đằng sau ôm lấy tôi, ghìm chặt cổ tôi làm cho tôi hôn mê bất tỉnh.
- Trước khi ngất đi, chuyện cuối cùng tôi cảm nhận được đó là, cô ấy hôn vào môi tôi.
- Hôn anh một cái ư?
Lý Ngang nhướng mày:
- Chính là?
- Còn muốn thế nào nữa?
Peter có chút sụp đổ ôm lấy đầu:
- Anh không biết đò là loại cảm giác như thế nào đâu.
- Lẻ loi một mình chìm vào biển sâu khắp nơi đen tôi rộng mênh mông, bên người chỉ có một người cá dữ tợn xấu xí, hình dáng khủng khiếp.
- Nó vung vẩy chiếc đuôi lục sắc, lơ lửng bất động, mắt xếch sang hai bên, dùng đôi mắt khát máu tham lam im lặng nhìn chằm chằm vào anh, đưa tay kéo anh vào vực sâu không đáy.
- Anh muốn kêu cứu nhưng trên mặt biển mưa to gió lớn, sóng cuộn phẫn nộ điên cuồng, tuyên bố mãi mãi không đắm chìm, chiếc du thuyền khổng lồ tuyệt đối an toàn chỉ là một chiếc thuyền con giữa sóng biến mà thôi.
- Không ai có thể nghe thấy tiếng la hét và cầu cứu của anh.
Có lẽ khoảng thời gian đã qua quá sâu sắc, thân là con trai của chấp chính quan Peter đã quên mấy Vương quốc Ruen hiện tại, kiên quyết không thể đem sinh mệnh khác gọi là “ác hình ác trạng, dữ tợn xấu xí.”
Có thể nói là “tướng mạo bên ngoài và trào lưu thẩm mỹ chủ yếu ở xã hội hiện đại đều có khác biệt, có một loại khí chất cao quý, phong cách và hình tượng khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận