Người Chơi Hung Mãnh

Chương 584: Quay Về

Vương Tùng San biết chính xác meme là gì.
Những thay đổi tâm lý, không nhìn thấy, không sờ được, luôn luôn là điều đáng sợ nhất.
Dường như ý thức được sự lo lắng của Vương Tùng San, Vệ Lăng Lâm vội vàng nói:
- Trên trang web đó có meme dị thường.
- Tuy nhiên, sau khi điều tra, lại phát hiện rằng nó vô hại đối với những người bị nhiễm bệnh thông thường.
- Hoàn toàn không có tính chất gây tổn thương.
- Sau khi trang web được sửa chữa, sẽ được giải quyết hoàn toàn.
- Trước tiên, em thử làm mới trang web để xem còn có thể tìm thấy nó hay không.
Vương Tùng San gật đầu, vừa ấn lên màn hình điện thoại vừa tiếp tục giữ cuộc gọi.
Trong thời gian ngắn như vậy, bài đăng trên diễn đàn ẩn danh đã bị gỡ xuống.
Không tìm ra được,
Làm mới trang cũ cũng chỉ hiển thị dòng chữ "thông báo lỗi".
Lý Ngang ngồi đối diện cũng thử, nhưng cũng không tìm được.
- Chị họ, không tìm thấy bài đăng nữa rồi.
- Ừm vậy là tốt rồi.
- A, như vậy cũng được sao?
Vương Tùng San cau mày nói:
- Chỉ xóa trang web thôi nhưng lại luôn cảm thấy kỳ quái ...
- Những ký ức xuất hiện ở trong đầu em, là giả sao?
- Tại sao em lại cảm thấy ngày càng rõ ràng hơn,
- Cũng không biết nó có liên quan gì không...
- A…
Ở bên kia đầu dây điện thoại, Vệ Lăng Lam trầm ngâm nói:
- Chị không rõ lắm, hẳn là không có vấn đề gì.
- Như này đi, em đợi ở đó thêm một lúc nữa, chị đi gọi điện thoại, để đồng nghiệp đến đón em, tới cứ điểm Đặc Sự Cục, làm vài bài kiểm tra tâm trí.
- “ À,”
Vương Tùng San liếc mắt nhìn Lý Ngang, sau khi thấy cậu nhẹ gật đầu, mới nói qua điện thoại:
- Được rồi. Em sẽ nói với ba mẹ một tiếng, sau đó sẽ đợi ở cửa ra vào của khuôn viên.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Vương Tùng San cố cười cười, đưa tay nghịch tóc mái cắt ngang trán.
- Ai, thật là phiền mà. Mãi mới ra ngoài một lần, lại gặp loại chuyện này. Thật là. Vốn còn muốn đi ăn bữa tối ngon lành cùng cậu.
Lý Ngang lắc đầu:
- Chính sự quan trọng hơn. Đợi chút nữa tôi đi cùng cậu đến cứ điểm của Đặc Sự Cục nhé. Còn chuyện mời tôi ăn cơm, để sau hãy nói.
- Này này! Tớ chỉ nói là ăn một bữa ngon, chứ đã nói là mời cậu ăn cơm đâu! Chia đều đó nhé?
Vương Tùng San liếc mắt, sau đó lại im lặng, hơi bất an ngồi đằng trước, xoay xoay ngón tay của mình.
Lý Ngang nhìn thấy bộ dạng căng thẳng bất an của lớp trưởng đại nhân, cười cúi người xuống, lấy tay xoa nhẹ đỉnh đầu Vương Tùng San, làm tóc rối tung tóc người ta.
- Yên tâm đi, chị họ cậu cũng nói tất cả không thành vấn đề.
Cũng không cần lo lắng cậu trở thành meme biến dị vì nguồn ô nhiễm, vì nó sẽ lây cho tôi.
Cho tới bây giờ, chỉ có tôi làm ô nhiễm tinh thần người khác, còn chưa có người nào có thể làm chuyện đó với tôi đấy.
- Ai nha, kiêu căng ngạo mạn.
Vương Tùng San dẩu miệng, vuốt vuốt những ngọn tóc trên đỉnh đầu đã bị làm cho rối tung, hơi lo lắng xoa xoa tay, gọi điện thoại cho cha mẹ, nói rằng mình chơi với bạn đủ rồi, bây giờ muốn đi tìm chị họ trong cứ điểm của Đặc Sự Cục. Cô không nói về chuyện meme biến dị.
Đến khi lớp trưởng đại nhân cúp điện thoại, đang xoay người đinh đi cùng Lý Ngang đến ngoài khuôn viên chờ xe, không ngờ lại thấy Lý Ngang không biết lấy chai nước khoáng từ chỗ nào, đưa cho cô.
- Lấy cho cậu đấy, uống đi.
- Làm gì thế? Tớ có khát đâu.
Tuy nói thế, nhưng cảm giác bờ môi hơi khô làm cho Vương Tùng San đón lấy chai nước, uống một hớp. cảm thấy, không ngờ nước này còn có vị ngọt.
Cô đang muốn hỏi Lý Ngang nước này có từ đâu vậy. Người kia đoán lấy cái chai, để lại vào trong balo lệch vai.
- Đi thôi, đi ra bên ngoài khuôn viên đợi trước đi.
Vương Tùng San ừ một tiếng, cô cũng không biết, thứ cô vừa uống xong, có tên là [ Nước suối thần thánh ban phước ] cấp bậc hoàn mỹ, đồng thời cũng là vật phẩm tiêu hao.
Liên quan đến Vương Tùng San, Lý Ngang nhất định phải cẩn thận hơn gấp vạn lần, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Vì thế hắn thậm chí còn có thể tiêu hao hết một phần đạo cụ cấp bậc Hoàn mỹ, hơn nữa mạo hiểm chính bản thân mình, đi cùng lớp trưởng đại nhân đến trong cứ điểm Đặc Sự Cục, tiến hành kiểm tra thân thể và tâm trí của cô.
Lý Ngang và Vương Tùng San đi đến của ra vào vườn bách thú.
Trong lúc đó, anh còn để Sài đại tiểu thư chui vào đất, ở bên cạnh Vương Tùng San. Còn mình thì đi vào nhà vệ sinh, sau đó ở trong phòng dùng Sinh Vật Mẫu Bản điều chỉnh cấu tạo của cơ thể mình một chút, trở lại loại hình bình thường.
Sau đó, Lý Ngang đi ra khỏi phòng vệ sinh, để Sài đại tiểu thư thuận theo lòng bàn chân mình mà chui vào cơ thể lại, rồi thu [ Cờ Dẫn Hồn ] vào, chờ người của Đặc Sự Cục tới.
Một lát sau, một chiếc xe con cao cấp chậm rãi đi tới, người lái xe là một nữ sinh cấp hai còn nhỏ hơn bọn họ.
Đúng là thành viên chính thức của Đặc Sự Cục từng gặp trong Vụ Cảnh tử đấu, Sơ Ấm.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Vương Tùng San và Lý Ngang, Sơ Ấm người cao 1 mét rưỡi, cẩn thận lái chiếc xe con màu đen đến ven đường, đánh tay đánh tay, lái chiếc xe lung la lung lay dừng lại.
- Ai dà…
Sơ Ấm thành công đỗ xe, xoa xoa cái trán không có chút mồ hôi nào.
Đưa tay nhấn nút, hạ cửa sổ xe xuống, đáng yêu vẫy vẫy tay với lớp trưởng đại nhân đang đứng bên đường, lên tiếng nói:
- Này, chị là Vương Tùng San đúng không?
- Này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận