Người Chơi Hung Mãnh

Chương 592: Bài Báo

Người… ở trong tủ quần áo ư?
Lý Ngang vô thức nhìn về phía chiếc tủ quần áo to lớn cổ xưa được làm bằng gỗ ở góc phòng.
Sột soạt. Sột soạt.
Tiếng giá áo va chạm cùng quần áo từ trong tủ quần áo truyền tới.
Bịch một tiếng. Cửa tủ quần áo bằng gỗ bị đẩy ra một cách thô bạo từ bên trong. Một bóng người vọt ra.
Đó là một người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc trang phục đi đêm màu đen, đội mũ và khẩu trang.
Trong hai mắt để lộ ra tia sáng hung ác, cầm mũ bảo hiểm trên tay, mang theo cả một con dao nhỏ và khăn mặt tẩm ướt.
Mục tiêu của người đàn ông này rất rõ ràng, lao thẳng về phía giường của Lý Ngang.
Nhưng mà, dưới giường Lý Ngang mơ hồ phát ra tiếng thú gầm.
Một bóng đen cực lớn không thể nào nhét dưới giường nhảy ra, vọt tới chỗ người đàn ông kia, cuốn lấy hắn, phá vỡ cửa kính, nện xuống dưới lầu.
Lý Ngang bật dậy, nhảy xuống giường, dùng sức đạp một cái lên ván giường, cơ thể mượn phản lực nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy tới cạnh cửa sổ.
Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy một con đường được bao phủ bởi hàng đèn lờ mờ hai bên đường.
Người đàn ông mặc trang phục dạ hành, liên tục la hét thảm thiết, lảo đảo chạy thục mạng theo đường đi.
Sau lưng hắn, cái bóng đen kia từ từ đi theo sau, thỉnh thoảng lại vung tay, xé toạc lớp da phía sau lưng người đàn ông.
Lý Ngang nhướng mày, vừa định xoay người nhảy ra cửa sổ thì phát hiện tấm ván dưới chân mình bỗng bắt đầu biến mất.
Trong một nhịp thở, tấm ván, vách tường, và cả gian phòng, tất cả đều hóa thành sương mù, bay đi mất.
Lý Ngang rơi thẳng xuống từ tầng ba. Độ cao chừng ấy không ảnh hưởng chút nào.
Bây giờ hắn đi trên đường. Ngoảnh đầu nhìn lại, không nhìn thấy căn phòng kia, cũng không thấy người đàn ông mặc trang phục dạ hành cùng với quái vật đuổi theo hắn.
Yên tĩnh. Tịch mịch.
Giữa đất trời, dường như chỉ còn lại con đường được bao phủ trong ánh sáng lờ mờ của đèn đường nay, con đường thẳng tắp không biết bao xa.
- Híc,
Sài đại tiểu thư mờ mịt, luống cuống:
- Chuyện gì đây?
- Không rõ lắm.
Lý Ngang nhíu mày, nhìn về thẳng về đoạn đường không xa phía trước, hình như có một chiếc xe con đang đỗ ở đó.
Nhìn kiểu dáng, hẳn là loại xe van.
Lý Ngang không vội vàng tiến lên. Vốn dĩ muốn mở danh sách thông tin bạn tốt, sau khi phát hiện không thể thì lấy thêm “Dao găm Thụy Sĩ 3000”, bật đèn pin lên, chiếu lên không gian đen kịt xung quanh.
Ánh sáng từ đèn pin, bị bóng đêm trực tiếp cắn nuốt, giống như bị chém đứt giữa không trung.
Lý Ngang trầm ngâm một lát, lấy ra tổ ong và một con nhuyễn trùng từ trong thanh ba lô, dùng thần lực chiểu trạch điều khiển hai ong lính và nhuyễn trùng, đi thăm dò bên ngoài.
Côn trùng dần dần bay khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng đèn đường, trong lúc đó liên kết thần lực bị cắt đứt, bị bóng tối cắn nuốt, lặng im, không một tiếng động.
Đường này không đi được.
Lý Ngang lại lấy điện thoại di động ra, thử máy bay không người lái và bộ đàm sóng ngắn một phen, cuối cùng xác định, trong vùng không gian này, không có cách nào tiến hành liên lạc tầm xa, cũng không thể nào khởi động máy điều tra không người lái hay xe gắn máy Ducati.
La bàn, trang bị GPS định vị gì đó cũng mất tác dụng.
- Ai dà…
Lý Ngang thở ra một hơi, hình dòng khí mình thở ra hóa thành một cột khí mỏng manh dưới thời tiết lạnh lẽo.
Sài đại tiểu thư nói:
- Làm sao bây giờ?
- Đi đến chỗ chiếc xe kia xem một chút đi.
Lý Ngang hoạt động gân cốt một chút, dọc theo đường phố đi tới cạnh chiếc xe van.
Đây là một chiếc xe van màu bạc, kiểu dáng hơi cổ chút, nhưng được bảo dưỡng khá tốt. Xuyên qua cửa sổ màu đen, có thể nhìn thấy chìa khóa còn cắm trên xe.
Cửa xe không khóa, Lý Ngang trực tiếp mở cửa xe nhìn vào trong, phát hiện toàn bộ chỗ ngồi phía sau xe van đều bị tháo bỏ. Trong xe phủ một tấm màng nilon mỏng không thấm nước màu đen, trên màng mỏng bày rất nhiều dụng cụ.
Băng keo, dao ngắn, còng tay, thuốc an thần, máy chụp ảnh cầm tay, giá ba chân, dây thừng và một thùng nhựa đựng chất lỏng không biết tên.
Lý Ngang lạnh nhạt nói:
- Theo đoạn đối thoại của tôi cùng với quái vật dưới giường vừa nãy, chắc hẳn “tôi” là một đứa bé, mà chủ nhân của chiếc xe này, cũng chính là người đàn ông nấp trong tủ treo quần áo.
Sài đại tiểu thư trầm mặc một hồi, chậm rãi nói:
- Người đàn ông kia, là thủ phạm chuyên bắt cóc trẻ em…
- Ừm.
Lý Ngang nhẹ gật đầu. Lúc cúi người kiểm tra xe, để ý tới dưới gầm xe hình như đứng im cuốn lấy một cái gì đó.
Hắn dùng Thanh Đồng liêm đao với vào gầm xe, ngoắc một cái. Sau khi lấy thứ đó ra, phát hiện là một tờ báo Tiếng Anh cũ kỹ đã ố vàng. Nội dung đại khái là phía bản quan mới có một hộ gia đình báo án, bắt được một người có hiềm nghi. Khi bị phát hiện, kẻ đó đang hôn mê, nằm trên một sân cỏ, khắp toàn thân đều là mảnh thủy tinh, còn hiện lên đầy vết thương do dã thú cắn. Chiếc xe của hắn dừng ở bên đường của tiểu khu, trong xe có các loại công cụ bắt cóc.
Phía chính quyền phát hiện trong căn hầm nơi hắn ở có phát hiện năm đứa trẻ mất tích từ ba năm trước cùng với rất nhiều băng ghi hình do cá nhân thu.
Trừ cái đó ra, phái chính phủ còn khai quật được lượng lớn xương cốt của thanh thiếu niên, trẻ em từ khu nuôi dưỡng chó cảnh gần nơi ở của kẻ hiềm nghi. Trải qua kiểm nghiệm, xương cốt không phải xuất phát từ một người.
Kẻ hiềm nghi được cấp cứu nhưng không có hiệu quả, tử vong ở ngày thứ hai sau khi bị phát hiện, trước khi chết vẫn luôn hét to cái tên “Frank”.
Phía chính quyền hy vọng người dân có đầu mối liên quan đến “Frank” nhanh chóng liên hệ với chính quyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận