Người Chơi Hung Mãnh

Chương 597: Nói Thật

Nói thế này, dù là chặt đứt toàn bộ tay chân hắn, chỉ cần cho hắn thêm ít thời gian, hắn cũng có thể mọc lại tay chân bằng Sinh Vật Mẫu Bản… Hơn nữa tay chân mới đều ở hình thái hoàn thiện, không giống như trong phim “Deadpool”, tay chắn ngắn ngủn yếu ớt, mong manh dễ vỡ.
Người chơi bình thường thiếu năng lực chữa trị tức thời, Lý Ngang đã có vật phẩm như lỗi hệ thống là “Nước suối thần thánh ban phước”, xem như bổ sung.
Bàn về thời gian sử dụng, Lý Ngang còn chưa bao giờ sợ ai.
- Đúng rồi,
Có vẻ Sài đại tiểu thư nhớ ra cái gì đó, nói:
- Xe còn xăng không?
Lý Ngang nhìn bảng đồng hồ.
- Còn khá nhiều. Từ lúc chúng ta bắt đầu lái xe, kim chỉ xăng chưa từng dịch xuống. Có lẽ là cái gọi là mộng cảnh Sinh Nam Vương này, không tuân theo quy tắc thế giới hiện thực.
- Hừ, nghe cũng thật rắc rối.
Sài đại tiểu thư gãi gãi đầu,
- Đúng rồi, vừa nãy nữ tu sĩ kia nói, chúng ta phải cần thận với thứ phía trước, là sao vậy?
- Không biết, chắc cứ đi thẳng về phía trước nó sẽ xuất hiện thôi, dù sao ở đây cũng chỉ có một con đường có thể đi.
Lý Ngang lắc đầu,
- Chỉ có quỷ mới ở đây. Không xảy ra chuyện gì, mới là chuyện tốt nhất.
- Nói với ta đi.
Âm thanh như giày thấm đẫm nước đạp trên ván gỗ vang lên ngoài cửa.
- Nói với ta đi.
Cổ họng đau quá, thật là muốn, ho.
Trong căn phòng âm u, Liễu Vô Đãi nửa ngồi dậy, lập tức nghiêm mặt, trường cung trong tay kéo căng hết mức, mũi tên chĩa về cửa gỗ phía xa xa.
- Nói với ta đi.
Tiếng giày ướt sũng đạp trên sàn, càng lúc càng xa, tựa như là đang lên bậc thang.
Âm thanh, cuối cùng cũng đi xa.
Liễu Vô Đãi vô thức nhẹ thở ra. Cô đã ở trong căn phòng này suốt bốn giờ. Quần nhau với quái vật cổ quái không hợp lẽ thường kia, suốt bốn giờ.
Cô tận mắt nhìn thấy, căn phòng này dụ dỗ hai người chơi đi vào trong đó, lại cho quái vật không đầu, có khuôn mặt quỷ dị in trên lồng ngực kia, thoải mái cắn chết.
Hai người chơi bị giết cũng không phải loại người tầm thường. Thực tế, Liễu Vô Đãi liếc một cái là nhận ra vài bộ trang bị trên người họ, là trang bị cấp bậc “Hoàn mỹ”...
Những trang bị kia từng xuất hiện trong một phòng đấu giá dành cho người chơi ở cảnh ngoại, cuối cùng vào tay một tổ chức hạng trung.
Nhưng mà, cái này không dùng được.
Hai người chơi kia ngay cả dâng lên ý niệm dịch chuyển khỏi mộng cảnh cũng không kịp, đã bị quái vật không ngừng nói “Nói với ta đi” kia vặn gãy cổ.
Liễu Vô Đãi đã chống đỡ trong thời gian rất lâu, vẫn luôn chơi trò trốn tìm với đối phương. Nhưng chính cô cũng không rõ, có thể giữ vững trong căn phòng ở tòa nhà quỷ dị này hay không.
Khụ khụ.
Bụi bặm trong phòng này thật dễ làm người ta bị sặc.
Liễu Vô Đãi vô thanh vô tức ho khan, cảm giác ngứa từ trên cánh tay truyền đến.
Khẽ đập. Là vài con nhện con đen kịt.
Khụ khụ.
Liễu Vô Đãi ngừng thở, vô thanh vô tức ho khan, đại não chậm chạp vận chuyển.
Những con nhện này, đến từ đầu? Cô không cảm nhận được có nhện bò lên từ ống quần hay rơi xuống từ trần nhà.
Khụ khụ.
Liễu Vô Đãi lại tiếp tục ho khan, đột nhiên cảm thất trong miệng có cái gì đó hơi nhỏ giống như miếng bông mềm núc ních.
Cô giơ bàn tay, phun dị vật ra.
Đưa tay ra xem, mượn ánh sáng mặt trăng chiếu vào, cuối cùng cô cũng nhìn rõ vật giống như miếng bông kia, là thứ gì.
Nhện.
Vô số nhện con bé nhỏ, bò ra từ miệng của cô.
Xe van từ từ dừng lại.
Hai bên đường phía trước, xuất hiện hai con đường, hình thành giao lộ hình chữ T.
Hai con đường kia đều để đèn đường lờ mờ.
Khoảng cách càng xa, đèn càng mờ.
Nhìn từ xa, chúng giống những ngọn nến yếu ớt xếp thành hàng bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Lý Ngang không lái sang bên trái hay bên phải. Bởi vì một tòa biệt thự ba tầng theo phong cách châu Âu, nằm ở chính giữa giao lộ hình chữ T.
Biệt thự xây từ gạch đỏ, dây leo chết héo đã lâu bám víu trên tường, cửa kính bẩn không chịu được, bụi bặm phủ đầy mái ngói, tựa như lâu lắm rồi không có người dọn dẹp.
Bên trong biệt thự đen ngòm, không có đèn. Cả tòa nhà chiếm diện tích cực lớn. Ba con đường đều thông với cửa chính và cửa hông hai đầu của biệt thự, không giao nhau.
Dọc theo vách tường bên ngoài biệt thự đều bị bóng tối bao vây, hẳn là không thể nào dùng cách leo lên vách tường, nhảy đến trên con đường khác.
Ngoài ra, cửa chính biệt thự còn dựng một tấm biển gỗ màu nâu đỏ mục nát. Trên đó hiện lên những chữ xiên xiên vẹo vẹo:
[Căn phòng thật thà].
- Căn phòng thật thà ư?
Sài Thúy Kiều nghiền ngẫm cái tên này, nhíu mày nói:
- Là sao đây?
- Thật thà chân thành à?
Lý Ngang thuận miệng nói một câu, ngồi trên xe, nhìn hai bên biệt thự một lần, tìm cách lách qua biệt thự.
Hắn lấy tổ ong từ trong thanh ba lô ra, thả một đám ong binh ra, chỉ huy chúng bay đến nóc biệt thự thông qua ong chúa.
Nhưng mà có vẻ vách tường của biệt thự bị một màn chắn vô hình bao trùm. Sau khi đám ong lính bay đến một độ cao nhất định thì không thể nào bay tiếp được nữa.
Lý Ngang tự mình thử nghiệm một lần, cũng gặp bức tường vô hình như vậy.
Thế là không thể dùng cách nhảy qua bằng sào, hoặc trèo tường bò lên lúc nhà rồi nhảy sang con đường khác được.
- Làm sao bây giờ?
Sài đại tiểu thư hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận