Người Chơi Hung Mãnh

Chương 612: Thực Vật

Đáng tiếc, sự phồn hoa kia không có liên quan đến hắn, hắn chỉ lại một công cụ.
Nhưng cho dù là làm công cụ, hắn như cũ vẫn muốn ở lại khu rừng thép xa lạ lạnh lẽo này, hưởng thụ mạng Internet, trò chơi, phim ảnh, điện thoại, tất cả những thứ xa hoa trụy lạc mà nông thôn không thể có được.
Hắn thậm chí còn có thể đọc hai quyển sách lúc rảnh rỗi, mặc dù việc hấp thu tri thức là một điều khá dày vò, cũng không phải từ ngữ trong sách quá tối nghĩa mà là trong quá trình đọc hắn luôn có thể từ từ hiểu ra được cái gì.
Hiểu được một chút về chân lý lạnh như băng của cuộc sống trong những chiếc hộp này.
Thế giới này tồn tại vận mệnh, tồn tại hàng rào phân biệt giai cấp không thể vượt qua. Hắn là cây củi mới được cho vào thành phố phồn hoa này, nhưng khi củi đã đốt xong thì cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ, cũng giống như ông cha ở nông thôn đang ngày càng thoái hóa vậy.
Hắn không thuộc về nơi này.
Dưới thời đại lớn, hắn hiểu được rằng, nỗi thống khổ của hắn, không đáng một đồng, không người hỏi thăm.
Người vô danh bị vùi lấp trong hầm mỏ, người công nhân vị máy móc xoắn nát mất ngón tay, người nông dân già nua ngồi trên ghế chờ ở ngân hàng, nắm trong tay vài tờ tiền cũ nát, người già không có năng lực nằm liệt giường, không còn sức lao động ở nông thôn…
Đó mới là đồng loại của hắn, vận mệnh hai bên đều giống nhau.
Mãi cho đến khi, hắn bị Trò chơi Chết Chóc chọn trúng, trở thành “người chơi”.
Leng keng, lách cách…
Xích sắt đụng vào nhau, ma sát lá rụng.
Quái vật hình người trắng nhợt lầm bầm cái gì, đi về phía trước, 15 bộ thi thể bị lôi ra khỏi đáy dòng suối, tính cả Hình Hà Sầu không rõ sống chết, từ từ bị kéo qua trước mặt Vạn Lý Phong Đao.
Trời cao chọn trúng ta.
Vạn Lý Phong Đao siết chặt chuôi kiếm, thân thể dần dần căng thẳng.
Ta nên cự tuyệt, trở lại vận mệnh cũ…
Hắn nặng nề thở ra một hơi, giữa bóng đêm lạnh lẽo của rừng sâu có thể thấy rõ dòng khí đó.
Tôi muốn…thay đổi thế giới.
- Hửm?
Con quái vật đeo xích sắt tựa hồ đã nhận ra được điều gì, nhìn lại một hướng nào đó trong khu rừng âm u.
Tao muốn làm anh hùng.
Khuôn mặt của Vạn Lý Phong Đao lộ ra vẻ dữ tợn, kiếm ra khỏi vỏ, giữa đầy trời sấm chớp, lưỡi đao mờ sương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ba thước thu thủy, trảm yêu trừ ma.
Trảm Long Kiếm vừa ra khỏi vỏ, kiếm khí đã tích tụ mấy giây ngay lập tức trút xuống. Vạn Lý Phong Đao đạp mạnh thân cây, bóng người chớp mắt đã từ mặt đất xông lên, tay phải cầm kiếm, hai ngón tay trái nhẹ nhàng lướt qua thân kiếm.
Ong !
Lưỡi kiếm rung động, kiếm khí kéo dài bỗng chia thành mười mấy đạo, nương theo tiếng hổ gầm rồng ngâm, chém nghiêng về phía trước.
Chỉ một thoáng, kiếm khí tung hoành, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bức người.
Trên thân con quái vật tên là Thủy Yểm kia bỗng xuất hiện vô số vết thương, làn da lỏng lẻo xệ xuống bị chém thành từng khúc, dịch mủ vàng đỏ tuôn ra xối xả như van nước mở. Nhưng nó dường như không cảm giác được đau đớn, đứng bất động tại chỗ, mặc cho lưỡi kiếm trảm, đâm, chém, chặt. Trên gương mặt trải rộng vết chém, lộ ra nụ cười kinh tởm dữ tợn.
Hai con ngươi của nó che phủ một tầng vảy trắng, bờ môi nứt toác lộ ra hàm răng đen thui không lành lặn, bựa lưỡi đỏ sậm hư thối, trong miệng có vô số giòi bọ lúc nhúc ký sinh. Lúc há mồm nói chuyện, hơi thở hôi thối khiến người ngạt thở tỏa ra không ngừng.
- Tìm thấy mi rồi.
Hai con ngươi vảy trắng của Thủy Yểm run lên. Nó tự lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên nâng lên hai cách tay thon dài, “đùng” một tiếng, vậy mà lại có thể kẹp chặt lưỡi kiếm Trảm Long chỉ bằng hai bàn tay, cưỡng ép đánh gãy đòn tấn công liên tục của kiếm khí.
Giữa màn trời mưa, trên khuôn mặt ướt nhẹp chật vật của Vạn Lý Phong Đao, thần sắc ngạc nhiên hiện rõ mồn một.
Thủy Yểm nhếch miệng cười một tiếng, những vết thương lít nha lít nhít sâu tận xương trên thân thể trong chớp mắt đã không còn chảy ra dịch mủ, nhanh chóng khép lại như lúc ban đầu.
Nó vừa định mở miệng nói cái gì thì bỗng thấy trong mắt Vạn Lý Phong Đao lóe lên tia sáng, tay phải cầm chuôi đột nhiên vặn ngược thân kiếm, lưỡi kiếm xoay tròn, cắt ra hai tay Thủy Yểm, lặng yên không một tiếng động đâm tới.
Mũi kiếm lóe lên, chém nát vảy trắng, đâm vào mắt trái Thủy Yểm, xuyên qua xương sọ, cuối cùng mạnh mẽ quấy một vòng!
Cơn đau kinh khủng đấm thẳng vào linh hồn khiến cho Thủy Yểm lùi nửa bước, mắt phải còn sót lại hoàn toàn biến đỏ, hàm dưới hư thối quỷ dị kéo xuống, phát ra tiếng gào thét tràn đầy phẫn nộ.
- A a a!
Sóng âm biến thành thực thể, dễ dàng chấn vỡ màn mưa dày đặc. Vạn Lý Phong Đao đối mặt với làn sóng xung kích, ngay lập tức cảm thấy xương sườn gãy đoạn, khí huyết dâng lên, cổ họng tanh ngọt, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp cầm kiếm tiện tay quấy thêm một vòng rồi rút ra khỏi hốc mắt Thủy Yểm. Cùng lúc đó, hắn chĩa mũi chân xuống đất, thân hình chợt lùi lại, động tác nhanh gọn chạy về phía sợi xích cuối cùng, kéo lên Hình Hà Sầu đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, ngang ngược lôi gã thoát khỏi sợi xích.
- Đừng hòng chạy!
Thủy Yểm phát ra thanh âm trầm thấp cuồng bạo ác độc, đưa tay che lại mắt trái bị phá hủy, tay phải đưa về dây xích bên hông, hất xéo lên phía trước.
Dây xích sắt to bằng cánh tay như một con rắn độc, lấy góc độ quỷ dị mà phóng ra.
Vạn Lý Phong Đao gánh Hình Hà Sầu trên vai, nghe thấy tiếng gió từ phía sau truyền đến, chỉ miễn cưỡng kịp quay người lấy thân kiếm đặt ngang trước người.
Ầm!
Xích sắt quét trúng trường kiếm Trảm Long, dư thế không giảm nện xuống lồng ngực Vạn Lý Phong Đao. Người đàn ông mang hai chòm râu dê này trợn to hai mắt, ho ra một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo, nhưng rốt cuộc vẫn trốn được vào rừng sâu, thân hình biến mất không còn tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận