Người Chơi Hung Mãnh

Chương 631: Tam Giác

Chuyện lạ kiểu Nhật...
Khi nói đến đây, trái tim của mọi người đều chìm xuống.
Những người chơi của trò chơi sát tràng thường cho rằng.
Chỉ xét về những câu chuyện kỳ lạ, hay những tác phẩm Văn nghệ kinh dị thì,
Sự rùng rợn của những câu chuyện lạ ở Đông Á vượt xa những khu vực khác.
Các tác phẩm Văn nghệ kinh dị về vùng Âu Mỹ, dù nhân vật chính là Huyết Quỷ, ma sói, phù thủy, cá piranha hay búp bê quái dị, thảm sát bằng cưa máy,
Ít nhất thì chúng vẫn hữu hình, có thể tiếp xúc ở mức độ vật lý,
Nói cách khác, ngay cả khi người chơi không tìm được quy luật thì vẫn có thể thực hiện đòn phản công.
Còn đối với chuyện lạ ở Á Đông, nhân vật chính thường là một linh hồn bị đối xử bất công và nảy sinh lòng oán hận, thù hận mãnh liệt.
Nhiều khi không thể nhìn thấy, sờ không được, cũng không có cách nào tiếp xúc,
Ngay cả khi người chơi có mặc một bộ giáp dày cộp, cầm một khẩu súng máy Gatling và trang bị đến tận răng đi nữa, thì vẫn có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.
Đều lấy linh hồn làm nhân vật chính, nhưng tác phẩm Văn Nghệ kinh dị của Trung Quốc và tác phẩm Văn nghệ kinh dị của Nhật lại có chút khác biệt.
Trong kiểu kinh dị của Trung Quốc, thế giới của linh hồn cũng có trật tự, chú ý nhân quả luân hồi, quả báo xứng đáng, bao gồm Âm Ti Địa Phủ, đầu trâu mặt ngựa.
Mục tiêu trả thù của yêu ma hầu hết là những người đã làm điều xấu xa hoặc đột nhập vào cõi linh hồn mà không được phép, nhưng Si Mị nếu làm quá mức cũng sẽ bị Âm Ti truy nã về xét xử.
Sự tồn tại của cơ thể linh hồn là một lời cảnh báo và khuyến cáo dành cho người sống.
Nhấn mạnh rằng người đang làm, trời đang nhìn.
Còn kinh dị kiểu Nhật thì thường theo lý trí.
Si Mị không có ý thức tự chủ, chỉ biết trả đũa muôn loài một cách bừa bãi, không thể giải quyết bằng “tình yêu” hay “sự tha thứ”.
Thủ đoạn sử dụng cũng quỷ dị khó lường, và hoàn toàn không nói đạo lý,
Thay vì nói là lấy linh hồn làm chủ đạo, thì đúng hơn nên nói rằng nó dựa trên "những dị thường phi lý trí” để làm chủ đạo.
Nguyên nhân cuối cùng, là do Văn hóa của hai địa phương có sự khác biệt, có thể là do bắt nguồn từ các nền văn hóa dân gian khác nhau - Văn hóa ở Nhật quan tâm nhiều hơn đến nỗi đau và sự tuyệt vọng của các cá nhân, điều này càng được tôn lên bởi tình trạng áp lực cao của xã hội hiện đại.
Hầu hết những người chơi thà chiến đấu chống lại người ngoài hành tinh hàng trăm hiệp còn hơn là ngồi trong phòng nhỏ của Kayako.
- ... xem ra đã rút trúng lá thăm xấu nhất rồi.
Vạn Lý Phong Đao im lặng một hồi, rồi cảm khái nói.
Hình Hà Sầu yên lặng gật đầu, nói:
- Chờ lát nữa nếu như gặp phải chuyện gì không bình thường, mọi người đừng ngần ngại mà cứ trực tiếp dịch chuyển đi đi.
Vạn Lý Phong Đao hỏi:
- Vậy còn anh?
- Nếu tôi có thể đảm bảo ý thức rõ ràng, tôi vẫn có thể sử dụng lá bài cuối cùng cứu mạng mình.
Hình Hà Sầu nói:
- Đương nhiên, nếu thật sự là chuyện không thể làm, thì tôi cũng chỉ có thể rút lui.
- À, vậy là tốt rồi.
Vạn Lý Phong Đao gật đầu, vừa định hỏi kỹ hơn,
Thì lại nghe “ Bang" một tiếng, bánh xe cán lên mặt đường bằng đá, quan sát kỹ hơn thì lại thấy cây rừng xung quanh không biết từ khi nào đã trở nên thưa thớt, thấp bé hơn hẳn.
Sắc trời cũng chuyển từ tối đen như mực, dần dần sáng lên, biến thành quang cảnh ráng chiều chạng vạng tối.
Lý Ngang cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ,
- Đây là...
Một con đường rải sỏi bằng đá cuội nhẵn bóng, một bãi cỏ đẫm sương trong vắt, những chiếc ghế dài ven đường cho người đi bộ nghỉ ngơi, những bồn hoa, đài phun nước, những bức tượng, hoa anh đào, đỗ quyên, mẫu đơn, những tòa nhà thờ và những biển báo ven đường được viết bằng tiếng Nhật.
Bên ngoài cửa sổ không còn là khu rừng nguyên sinh rậm rạp mà là một công viên thành phố kiểu Nhật.
- Như vậy coi như là đã vượt qua khu vực rồi.
Hình Hà Sầu nhìn lại, vẫn có thể nhìn thấy mưa giông tầm tã đang rơi xuống rừng sâu, cảm giác hai khu vực cách biệt hiện lên rất rõ ràng.
Anh ta quay đầu lại hít sâu một hơi rồi nói,
- Lại chạy về phía trước thêm một đoạn nữa.
- Ừm.
Vạn Lý Phong Đao gật đầu, yên lặng lái xe chạy vào trong công viên vắng vẻ,
Bánh xe cán lên những chiếc lá vàng, để lại trên mặt đất hai vệt bùn thẳng tắp.
- Sao lại không thấy người nào vậy.
Lý Ngang ngồi xổm ở ghế sau, hai tay kéo cửa sổ nhìn ra ngoài,
- Chẳng lẽ cư dân của thành phố Nhật này biết chúng ta tới, nên đã vội vàng chạy đi làm băng rôn "Nhiệt liệt chào mừng các người chơi đến du lịch ở Nhật Bản" ư?
- Tại sao tôi lại cảm giác trong câu nói này của cậu không có chút khiêm tốn nào vậy?
Vạn Lý Phong Đao nghiêng mắt nhìn phía sau kính chiếu hậu, chửi bậy:
- Có thể trong thành phố này chỉ có chuyện lạ không có người sống. Cẩn thận những lời cậu nói bị thứ gì đó ghi lại, lại đuổi theo cậu, cậu cẩn thận lời nói chút đi.
- Ha, vậy thì quá tốt rồi.
Lý Ngang cười nói:
- Tác phẩm văn nghệ của Nhật Bản tôi đã xem qua khá nhiều rồi,
- Nếu gặp phải thứ không phải là con người tồn tại, có thể cầm camera đến ngay chỗ tôi, hỏi xem tôi năm nay bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu, hiện tại tôi đang làm nghề gì và có triển vọng gia nhập vào ngành này trong tương lai hay không, thì sẽ được thông qua mà không bị thương.
- Đây làm sao mà gọi là cuộc phỏng vấn? Đây là tự giới thiệu về bản thân, được chưa ?!
Vạn Lý Phong Đao hữu khí vô lực mà chửi ầm lên, chạy dọc theo con đường rẽ một cái.
Liễu Vô Đãi không quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa hai người, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- Tôi không nghe thấy tiếng chim, tiếng côn trùng, hay tiếng động cơ xe cộ, hoặc các loại tiếng ồn đô thị nào khác.
Đây là một thành phố trống không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận