Người Chơi Hung Mãnh

Chương 632: Fukujin

- Máy bay không người lái vẫn không sử dụng được.
Ngồi ở trên ghế phụ, Hình Hà Sầu thu hộp máy bay không người lái về, rồi quay đầu nhìn Lý Ngang nói:
- Lý huynh đệ, những con ong mật của cậu còn dùng được không?
- Vẫn được.
Lý Ngang lấy ra một tổ ong khác, đẩy cửa ghế sau ra một chút để hở ra một khe hở, để cho hàng trăm con ong lính thích nghi với môi trường đô thị, rồi đều đều bay ra ngoài, vượt qua khỏi xe bay vút lên bầu trời phía trên thành phố, rồi chia ra các hướng khác nhau bay đi.
Chẳng bao lâu sau, những con ong lính ở trên cao nhìn xuống thành phố đã thông qua việc rung động đôi cánh, phát ra pheromone, rồi truyền về rất nhiều tin tức.
Những tin tức lộn xộn này được Phong Hậu phiên dịch lại rồi chuyển cho Lý Ngang,
Giúp cho hắn nhanh chóng dùng bút và giấy vẽ ra một bản đồ khung cảnh thô sơ của thành phố này.
- Diện tích của thành phố khoảng 200 ki-lô-mét vuông, tỷ lệ che phủ rừng rất cao. Phía bắc và phía nam của thành phố đều là sườn đồi thấp, ở giữa có đồng bằng chạy qua sông, ở phía đông có một mảnh diện tích lớn là Thành núi cổ, Cổ Thần Xã cùng với chùa miếu.
Bây giờ chúng ta đang ở phía nam của thành phố.
- Khu vực rìa thành phố hoàn toàn là một mảnh đen kịt, tạm thời không thấy có đường thông đến những nơi khác.
Lý Ngang đưa bản phác thảo vừa vẽ cho đồng bọn chuyền tay nhau xem, còn hắn thì khẽ xoa huyệt thái dương.
Chỉ số thông minh của ong lính vẫn còn thấp một chút, chúng chỉ có thể thu thập thông tin rời rạc thông qua các cơ quan giác quan đơn giản, sau đó được Phong Hậu tiếp nhận lại, rồi mới dịch cho Lý Ngang.
Tìm hiểu thông tin của một đàn ong, giống như là việc ở trong một công trường xây dựng kiến trúc khí thế ngút trời đi nghe trộm âm thanh piano yếu ớt ở trong một khu dân cư rất xa, rồi chép lại nó dưới dạng nhạc phổ vậy.
Mỗi lần như vậy là vô cùng khó khăn, rất giày vò người và tiêu hao khá nhiều giá trị lý trí.
Hình Hà Sầu nhận lấy bản đồ xem xét kỹ một lát, rồi khen ngợi tài năng hội họa thần sầu của Lý Ngang,
Sau đó anh ta lại nhìn chằm chằm vào đồng hồ bỏ túi, dặn dò Vạn Lý Phong Đao không nên xông vào thành phố, mà lái xe dọc theo con đường bên trong công viên, chạy quanh một vòng.
Thông qua phương pháp đo đạc hình tam giác, kết hợp với kim của đồng hồ bỏ túi, vị trí của con đường dẫn đến tầng tiếp theo trong mộng cảnh của Sinh Nam Vương đã được tìm thấy.
Nó nằm trong một khu dân cư phía đông của trung tâm thành phố.
Việc phát hiện ra rằng đường thông lên tiếp theo nằm trong thành phố đã làm tăng lên đáng kể niềm tin của mọi người.
Đàn ong bay ở phía trước để mở đường điều tra, chiếc xe cẩn thận chạy theo trục đường chính hướng về trung tâm thành phố.
Khung cảnh nội thành dọc đường đi rất có phong cách Nhật Đảo,
Những cửa hàng trên phố có treo biển quảng cáo tiếng Nhật đều rực rỡ ánh đèn neon, những hàng cây anh đào trồng ven sông, những con đường trong khu dân cư có lề phải lề trái khá lớn, còn cả những con ngõ hẹp và thấp.
Không có ai trong thành phố, ngoại trừ tiếng gió.
May ở chỗ, không có gì xảy ra là điều tốt nhất,
Tất cả mọi người không dám đi lung tung trong thành, Vạn Lý Phong Đao lái xe, chậm chậm đi tới chỗ cần đến.
Đây là một khu dân cư nằm ẩn mình ở rìa khu vực trung tâm thành phố, các tòa nhà chủ yếu là các công trình kiến trúc bằng gỗ và gạch cao hai hoặc ba tầng, từng hộ, từng nhà biệt thự cư dân bình thường, nhìn qua đều có rất nhiều năm rồi.
Sân của từng ngôi nhà nhỏ được bao quanh bằng hàng rào gạch, viền hàng rào treo những tấm biển chữ trắng nền đen, trên tấm biển viết tên của một gia đình nào đó.
Nó hơi giống ngôi nhà của Nobita trong Anime "Doraemon", nhưng lại vắng vẻ, yên tĩnh và đổ nát hơn một chút.
Chiếc xe chở bốn người chơi đã lái vòng quanh bên ngoài khu dân cư một vài vòng, cuối cùng thu nhỏ vị trí mục tiêu xuống thành ba tòa nhà dân cư nối liền với nhau.
Bởi vì con hẻm chỗ có ba tòa nhà dân cư quá hẹp không thể chạy xe, nên những người chơi đành dứt khoát đậu xe ở cuối con hẻm, rồi đi bộ vào trong.
- Đến rồi.
Hình Hà Sầu cầm đồng hồ đeo tay nhìn lên một tòa nhà ba tầng sơn màu vàng, lợp ngói đỏ, hít một hơi thật sâu,
- Lối đi lên tầng sau chắc là ở trong ngôi nhà này.
Đứng ở bên cạnh hắn, Vạn Lý Phong Đao vô thức liếm liếm môi.
Biệt thự Nhật thức trước mặt gần như có thể được hình dung chỉ bằng vài từ " suy tàn đổ nát".
Hầu hết hoa trong các chậu hoa ở mép tường đều đã chết, vài bức tường đã tróc sơn treo một đống dây điện nối với những căn phòng cũ kỹ. Ngoài ra bên ngoài căn phòng ở phía bên trái của tầng hai còn có một máy điều hòa nhiệt độ phủ một lớp bụi dày đặc.
Nhìn bình thường không có gì kỳ lạ.
Nhưng lại vẫn cứ mang đến cho hắn một điềm báo bất thường cực kỳ mạnh mẽ.
- Nhà Fukujin...
Liễu Vô Đãi nhìn tấm biển treo ở mép tường, nhẹ giọng nói:
- Họ của người sống trong nhà này là Fukujin sao?
Vạn Lý Phong Đao hỏi:
- Sao vậy? Họ này có vấn đề gì sao?
Liễu Vô Đãi khẽ lắc đầu,
- Thời xưa, hầu hết dân thường ở Nhật Đảo đều có tên nhưng không có họ. Cho đến thời kỳ Minh Trị khôi phục, Minh Trị ban hành Sắc lệnh “ bình dân Miêu tự cho phép lệnh” , cho phép tất cả Nhật Đảo, bao gồm cả dân thường được quyền có họ.
Tuy nhiên, mọi người lo lắng rằng việc có một cái họ sẽ gặp rắc rối về việc nộp thuế, nên họ không quan tâm đến vấn đề này, khiến cho Minh Trị sau đó phải ban bố rộng “ Miêu Tự bỉ xưng lệnh”, ra lệnh cho mọi người nhất định phải có họ.
Người dân Nhật Đảo khi đó còn lạc hậu về trình độ văn hóa, nên hầu hết những cái tên họ lấy đều là tùy hứng, bởi vậy mới có đủ loại vô cùng kỳ quặc.
Cư dân dưới chân núi lấy tên là Yamashita, ở bên cạnh ruộng nước thì có tên là Tanabe, ngư dân thì lấy tên là Ebina, người làm văn hoá thì lấy tên là Monbu, hoặc là dùng những phong tục đời sống, lễ hội, tên doanh nghiệp, sự kiện, và điềm lành làm tên họ.
Họ Fukujin là một họ liên quan đến đền thờ và Thần đạo.
- Thần đạo?
Vạn Lý Phong Đao nhướng mày, trước khi trở thành người chơi, kiến thức của hắn về văn hóa Thần đạo Nhật Đảo chỉ giới hạn ở những phù thủy xinh đẹp mặc trang phục lộng lẫy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận