Người Chơi Hung Mãnh

Chương 656: Nhà kho

Vị cảnh sát cũng không có phản ứng gì, huống chi là phân tích, chính là nhớ những lý luận dài dằng dặc này cũng khó.
May mắn thay, bác sĩ hói đủ thông minh để lẩm bẩm một mình:
- Tyre, hermes, ephesus, york, apollo, rhadamanthys, easun, charon, ulysses, lyheseus, seraph, akira, vati, eva, thrones, hebrew, esau, gadrel, ithuriel, raguel, lord.
Cái này không thể tạo thành một câu nào cả? !
- Nối những chữ cái đầu tiên lại.
Lý Ngang hờ hững nói:
- They are cult, save the girl.
Sắc mặt của viên cảnh sát lúc xanh lúc tím, họng súng nhắm ngay vị bác sĩ tâm lý sắc mặt cũng đang cực kỳ khó coi.
Lý Ngang trốn thật kỹ sau lưng bác sĩ tâm lý, lãnh đạm nói:
- Nếu như người đầu tiên phát hiện cái chết của gia tộc Fukujin Heigen.
- Là người thường xuyên đến thăm đền Yorihime, rất có thể là hai người hàng xóm thành viên trong tổ chức,
- Vậy thì cách làm ưu tiên của họ cũng không phải là đi thông báo cho cảnh sát thành phố Sakayama.
Mặc dù sức mạnh của tổ chức đền thờ Yorihime rất lớn, đã thâm nhập vào mọi tầng lớp xã hội ở thành phố Kayama, bao gồm cả viện dưỡng lão, nhưng nếu cảnh sát trực tiếp đến thì vẫn có nguy cơ bị bại lộ.
- Bởi vì, ngày lễ kỷ niệm sắp đến, không thể có sai sót.
- Nên cách tốt nhất là che giấu tin tức về cái chết của gia đình Fukujin Heigen, để cho những người có chuyên môn trong tổ chức giải quyết.
- Ít nhất là phải tìm được Vu nữ dự bị Eemon Shion rồi mới tính tiếp.
- Vì vậy, có thể phái một cảnh sát thực sự và một bác sĩ tâm lý đến để thẩm vấn...
Viên cảnh sát hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói:
- Kawaso, có lẽ suy luận của anh là đúng, quả thật có một tổ chức thờ nữ thần Yorihime đang ẩn náu trong thành phố này, cũng chính họ đã dẫn đến vụ thảm án của gia đình Fukujin heigen.
Nhưng mà, ở đây đúng là phòng thẩm vấn của Trụ sở Cảnh sát điều tra tỉnh Okayama ...
- Nếu ở đây thực sự là phòng thẩm vấn, thì vào lúc này, đã sớm có nhân viên cảnh sát cầm súng lao vào khống chế tôi rồi.
Lý Ngang cười nói:
- Trừ phi, đây là một nơi cứ điểm bí mật nào đó của tổ chức đền Yorihime,
Những người ngồi chờ ở bên ngoài không phải là cảnh sát chuyên nghiệp được đào tạo bài bản.
Mà chỉ là hai hoặc ba tên tín đồ yếu đuối,
- Chỉ cần giết bọn họ là có thể rời đi ...
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt của viên cảnh sát lập tức căng thẳng, ngón tay không chút do dự bóp cò súng.
Viên đạn bay ra khỏi nòng, xé toạc không khí, vượt qua một cái bàn gỗ hẹp, xuyên thẳng qua trán bác sĩ tâm lý, máu tươi lướt ngang qua tóc Lý Ngang.
Tiếng súng vang lên trong phòng cách âm vừa ngột ngạt lại mang theo áp lực. Lý Ngang bỗng nhiên đẩy thi thể bác sĩ tâm lý ra, hơi cúi người, cả người vọt về phía bàn gỗ, đẩy bàn về phía viên cảnh sát.
Bùm!
Bên hông của viên cảnh sát trung niên bị góc bàn gỗ đập mạnh vào, cả người ngã về phía sau, cánh tay không tự chủ được hướng lên trên.
Lợi dụng khoảng trống này, Lý Ngang chống tay nhảy lên bàn, mang theo cả cái ghế đang bị trói cùng, giống như một vũ công hip-hop dựa lưng vào bàn, trượt ngang,
Lòng bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy cây bút máy của bác sĩ tâm lý đang để ở trên bàn,
Khi cơ thể sắp rớt xuống mép bàn, hắn không chút do dự đâm ngòi bút vào hốc mắt của viên cảnh sát, xuyên qua toàn bộ ống bút.
Viên cảnh sát toàn thân co giật, trong nháy mắt giống như bị người ta rút hết sức lực, xụi lơ ngã xuống đất.
Lý Ngang cả người cũng ngã xuống đất, đạp cái bàn gỗ lên, mặt bàn hướng ra cửa,
Một tay đoạt lấy khẩu súng lục, tay kia thì sờ vào chìa khóa còng tay viên cảnh sát treo trên thắt lưng.
Tất cả điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Một giây sau, cánh cửa phòng thẩm vấn bị mạnh mẽ mở ra, ba người đàn ông mặc thường phục cầm súng lục xông vào phòng.
Nhưng mà, chờ đợi bọn họ lại là ba tiếng súng “ bằng bằng bằng” vang lên.
Ba người đàn ông bị đạn bắn trúng ngay mi tâm ngã xuống đất, Lý Ngang ngồi xổm xuống tháo còng chân, thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu của hắn, Vạn Lý Phong Đao cùng Hình Hà Sầu đều im lặng nhìn xem một màn này, trước đây lúc suy luận bọn họ cũng không hề chen vào.
Chỉ có Liễu Vô Đãi là có thể theo kịp suy nghĩ của Lý Ngang, trong đầu đang lý giải hàm nghĩa thực sự bài thơ của Fukujin Heigen giúp bọn họ.
Hình Hà Sầu nhìn hắn cực kỳ thuần thục cởi áo chống đạn và áo khoác trên người xác chết xuống, do dự nói:
- Lý huynh đệ, hiện giờ cậu muốn...
- Tìm Eemon Shion.
Lý Ngang liếc mắt nhìn camera giám sát ở góc trần nhà, bình tĩnh nói:
- Mọi thứ bắt đầu vì chuyện này, cũng nên vì chuyện này mà kết thúc.
Hắn đứng dậy, đi ra khỏi bàn gỗ, nhặt mấy khẩu súng lục nằm rải rác trên mặt đất lên, rồi đẩy cửa phòng thẩm vấn đi ra ngoài.
Đây là một nhà kho rộng rãi âm u, không có đèn chiếu sáng, chỉ có vài tia sáng chiếu xuống từ khe hở trên trần nhà kho.
Bên ngoài nhà kho dường như có tiếng sóng yếu ớt, tiếng người ồn ào, tiếng máy móc và cả tiếng xe cộ truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, cái được gọi là "phòng thẩm vấn" kia thực ra là một căn phòng cách âm nhỏ được xây dựng trong một nhà kho.
Trong phòng thẩm vấn ngoài những tấm pha lê cách âm ra thì không còn thứ gì.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy sợi dây của "camera giám sát", kéo dài từ trần nhà bên trong phòng ra bên ngoài, kết nối với một chiếc Laptop đặt trên một chiếc bàn gỗ nhỏ trong nhà kho.
- A.
Lý Ngang lắc đầu, đi dọc theo máy tính, mở cửa kho hàng, ấn chìa khóa xe lấy từ trên người của một tay súng nào đó, rồi lần theo tiếng còi xe, leo lên xe ô tô.
Bây giờ là 3 giờ 25 phút chiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận