Người Chơi Hung Mãnh

Chương 666: Đi chết

Gã lùn nhìn thẳng vào Dương Nhị, vung vung con dao phay trên tay, khạc một bãi đờm trên mặt đất, hung hăng nói:
- Bồi lễ cái rắm, gia không ăn cái dạng này của các ngươi,
- Hoặc là, bỏ lại tất cả vũ khí, để những thứ có giá trị lại,
- Hoặc là, đi chết.
Dương Nhị liếc nhìn quản sự thương đội đang nơm nớp lo sợ, tay chân run rẩy, âm thầm cắn răng. Thương đội này chỉ có mười người bọn họ là thị vệ, những người khác đều là những người dân chúng thấp cổ bé họng, chưa từng cầm qua vũ khí.
Mà hai bên núi lại có ít nhất 30 tên cướp.
Cho dù có để hết vũ khí xuống như đối phương đã nói, thì e rằng cuối cùng cũng chỉ có một chữ chết.
Không ai phát ra tiếng động, xung quanh nhất thời trở nên im lặng.
Dương Nhị mơ hồ nhìn thấy, bên hông con ngựa mà tên đàn ông lùn mập cưỡi, có treo một cánh tay.
Tay người, cánh tay người nướng chín.
Móng ngựa giậm trên mặt đất, Dương Nhị xiết chặt cán đao, mấy tên hộ vệ lặng lẽ kéo dây cung.
- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Tên cướp thô kệch liếm liếm đôi môi khô nứt, lộ ra hai hàng răng sắp bị ăn mòn đen như mực, tay lăm lăm con dao rựa,
- Lên!
Tiếng hét này giống như phát ra một ám hiệu, trong nháy mắt giữa sườn núi bắn ra hàng chục mũi tên gỗ đơn sơ đến mức thậm chí không có mũi tên.
Dù đội hình vụn vặt lẻ tẻ nhưng nhờ vào địa thế cao, nó vẫn có độ sát thương đủ để giết chết người.
Mũi tên gỗ "Vèo vèo vèo" bay xuống, may mà người bán hàng rong và người mã phu vì quá kinh hãi nên đã nhân cơ hội chui xuống gầm xe trước tiên.
Một đợt tên bắn xuống, chỉ làm bị thương hai ba con ngựa kéo.
Dương Nhị không do dự nữa, kéo căng cung tên, bắn một mũi tên về phía tên đàn ông lùn mập.
Mũi tên sắt cuốn theo gió cắt ngang bầu trời,
Nhìn thấy mũi tên sắp đâm xuyên qua áo giáp da của đối phương, xuyên qua cơ thể bằng xương bằng thịt, lấy đi mạng sống của hắn,
Nhưng Dương Nhị lại nhìn thấy khóe miệng của tên đàn ông lùn mập nhếch lên, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Mũi tên xuyên qua lớp áo giáp bằng da đã rách nát, chạm vào da,
Nhưng lại phát ra một tiếng "Keng!"vang dội, trong nháy mắt lập tức ngừng chuyển động, chán nản rơi xuống đất.
Dường như mũi tên bắn trúng không phải là cơ thể người, mà là một chiếc chuông đồng?!
Dương Nhị hai mắt trợn to, không kịp nghĩ nhiều đối phương tại sao có thể cản được mũi tên,
Cơ thể đã bị bản năng điều khiển, sống đao lạnh lẽo thúc vào bụng con ngựa, giục nó phi nước đại về phía trước,
Cả người mang theo khí thế tấn công, lao thẳng tới tên cướp lùn, trường đao thật dài trên tay giơ lên cao, giống như phải chém rớt đầu tên trộm cướp kia xuống!
- Keng!
Tiếng đồng sắt chạm nhau lại vang lên, Dương Nhị vốn vẫn đang phi ngựa xông lên phía trước, chỉ cảm thấy trên tay chợt nhẹ, liền quay đầu nhìn lại.
Lưỡi đao phản chiếu ánh sáng đang lượn vòng giữa không trung, lưỡi đao làm bằng sắt kiên cố đã bị đứt đoạn, chỉ còn lại chuôi kiếm.
Còn tên cướp lùn lúc này vẫn còn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đưa tay sờ sờ phần cổ vừa bị lưỡi dao vạch qua.
Chiếc cổ đen đã lâu không được tẩy rửa chỉ để lại một vết trắng vô cùng nhỏ bé, xoa nhẹ một cái là đã biến mất không nhìn thấy gì nữa.
- Khà khà.
Tên cướp thấp giọng cười một tiếng, mặc kệ những tiếng chém giết xung quanh, cúi đầu nhìn cánh tay nướng trên lưng ngựa,
- Ma pháp kim thân bất toại mà Bạch Liên sư phụ ban thưởng không tệ, thật là lợi hại. ..
Mấy tháng trước, tướng cướp Hồ Vạn chỉ là một tên tù tội, sắp bị đày ra biên giới.
Một hồi bệnh dịch đã tàn phá bừa bãi các châu quận,
Giết chết vô số quan to hiển hách, bá tánh bình dân mà không phân biệt đối xử.
Cũng giết hai tên nha dịch đang áp tải hắn.
Để cho hắn thừa cơ hội chạy trốn lên núi rừng, tụ tập nổi dậy.
Một ngày nọ, có hai tiên nữ xinh đẹp trẻ tuổi mặc váy trắng, cưỡi ngựa trắng chầm chậm ung dung băng qua núi rừng.
Là một kẻ cướp núi, Hồ Vạn dã tâm nổi lên, khó mà tự kiềm chế,
Ngay lập tức liền tập hợp xuống núi, thề phải bắt cho bằng được hai người phụ nữ kia.
Không ngờ hai nữ tử đó lại coi bọn cướp như không, phất tay áo dài phóng ra vô số kim châm, đâm xuyên qua đầu bọn cướp đang cười thô bỉ xông đến đây.
Ngay khi Hồ Vạn nghĩ rằng mình sẽ bị kim châm ám khí giết chết,
Thì đối phương lại tha mạng cho hắn, tuyên bố rằng mình là cung nữ của Bạch Liên, tới đây để độ hóa Hồ Vạn.
Cái gọi là "độ hóa", là ban thưởng cho một cuốn sách Phật pháp văn hay chữ đẹp.
Theo lời kinh thư nói, chỉ cần luyện tập theo phương pháp này, sẽ đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, giống như kim thân bất hoại trong Phật môn.
Mà một trong những cách luyện tập chính là ăn thịt đồng loại.
A,
Nghĩ đến đây, Hồ Vạn không khỏi có chút buồn cười,
Lũ lụt, hạn hán và nạn dịch châu chấu ở khắp nơi trong thiên hạ đã kéo dài vài năm.
Không biết đã có bao nhiêu nơi xương trắng phơi ngoài hoang địa, trăm dặm không có tiếng gà gáy,
Không biết bao nhiêu người phải sống tha hương, gặm vỏ cây, ăn rễ cỏ, thậm chí bán cả con cái của mình để tồn tại, đổi con cho nhau ăn.
Chỉ là ăn thịt đồng loại mà thôi,
Hồ Vạn đã từng là lưu dân, từng nhìn thấy, thử qua, thậm chí đã tinh tế nếm trải...
Suy nghĩ bị kéo trở lại thực tế,
Hồ Vạn có Kim Thân Bất Toại tự cao chậm rãi ngẩng đầu lên, mới bất tri bất giác phát hiện,
Tiếng la hét và giết chóc xung quanh không biết từ khi nào đã lắng xuống,
Hai bên núi không còn bắn xuống dù chỉ là một mũi tên.
Trên con đường núi nhỏ hẹp, chỉ còn lại những tên cướp luống cuống cầm đao, hộ vệ cùng nhau co rúm lại dưới gầm xe gỗ của thương đội.
Sự im lặng chết chóc bao trùm cả núi rừng, rõ ràng là mặt trời vẫn còn đang chiếu rọi buổi trưa, nhưng lại có một khí tức lạnh lẽo khác thường đang lan tỏa.
Một thanh niên mặc áo choàng đen chậm rãi xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận