Người Chơi Hung Mãnh

Chương 674: Thần lực

Kể cả mấy tên ác tặc kia và mọi người trong đại sảnh đều kinh hãi muốn chết, trong nháy mắt lại tăng thêm mười lăm điểm tín ngưỡng lực cho Lý Ngang.
[Đầm lầy thần lực: 430 trên 1000].
Điều này so với ấn ký thần minh tăng trưởng tự nhiên nhanh hơn nhiều lắm, lúc trước Lý Ngang dùng thần lực bồi dưỡng sâu tiến hóa, đầm lầy thần lực bổ sung năng lượng nên một mực giảm xuống, có thể nói là không đủ.
Hiện tại thật vất vả mới tìm được phương pháp thu thập tín ngưỡng lực đơn giản nhanh chóng, vậy còn không phải dốc hết mình mà làm sao.
- Chân nhân triệu hoán tại hạ, thế nhưng là có tà ma quỷ quái nào cần tru sát?
Sài đại tiểu thư biết suy nghĩ trong nội tâm của Lý Ngang cũng rất phối hợp, lắc lắc đèn lồng trong tay, vô cùng bức cách trầm thấp nói:
- Trong U Hồn Giám Lao của ta yêu ma quỷ quái cũng sắp tiêu hao hầu như không còn.
- Cũng không phải là cái gì quét sạch tà ma.
Lý Ngang lắc đầu:
- Chỉ muốn cho người nhìn xem ba hồn bảy phách của mấy tên hung đồ ác nhân này, thưởng thiện phạt ác.
- Ồ?
Sài Sài nghe vậy xoay người lại nhìn về hai tên cầm đầu run rẩy không dám nói, từng bước từng bước đi lên phía trước, dưới mặt nạ đầu lâu bộc phát ra lục sắc quang mang:
- Ác đối đãi cha mẹ, vào nhà trộm cắp, chặn đường cướp bóc, mưu đoạt tiền tài, hại tính mạng người khác, làm điều phi pháp, tội không thể tha!
Sài đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng:
- Phạt vào Hàn Băng Địa Ngục chịu gió lạnh thấu xương, miệng vết thương nứt vỡ, thiết trùng mổ tủy não năm trăm năm!
Dứt lời, cô vung liềm giấy xẹt qua đỉnh đầu tên cướp.
Tên côn đồ kia trong nháy mắt hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép ngất xỉu ngã xuống đất, không biết sống chết.
Mà đèn lồng trong tay Sài đại tiểu thư cũng bộc phát ra lục quang sáng hơn trước.
Thoạt nhìn, giống như là cô dùng đèn lồng sinh sinh cướp đoạt hồn phách của ác đồ vậy.
- Cái này... cái này...
Tên hung đồ cầm dao kề vào cổ Lý Ngang nhìn đồng bọn ngã xuống đất, giống như bị điện giật trực tiếp vứt bỏ con dao găm ngắn trong tay, cả người run rẩy lùi lại mấy bước sắc mặt trắng như giấy vàng.
Sài đại tiểu thư chậm rãi quay đầu lại, thân hình phiêu hốt trong nháy mắt lóe lên trước người hắn, lục quang trong mắt chợt lóe, dường như đang kiểm duyệt ba hồn bảy phách.
- Làm xằng làm bậy, xúc phạm pháp lệnh, tham lam vô độ, tàn sát vô tội. Phạt vào Hắc Thằng Địa Ngục, bị dây thừng sắt nóng cưa chi, đốt da triệt thịt, tiêu xương sôi tủy hai trăm năm.
Dứt lời lại vẽ một cái, hung đồ hai mắt trắng bệch ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy hai đồng bọn ngã xuống đất quỷ dị như vậy, sáu tên côn đồ còn lại làm sao dám ngoan cố chống cự.
Vội vàng buông con tin bị bắt hốt hoảng lui lại, đồng loạt chạy về phía phòng bên cạnh đại sảnh, ý đồ theo phòng bên cạnh chạy đến hậu viện, trèo tường chạy ra ngoài.
Cho dù ở trên đường bị quan quân bắt được nhốt vào địa lao, trước tra sau trảm, cũng còn tốt hơn rất nhiều so với trực tiếp hưởng thụ nỗi khổ địa ngục.
- Phanh phanh phanh!
Sáu tên côn điên cuồng đập cửa, nhưng cánh cửa gỗ mỏng lại giống như một bức tường đá nặng nề.
Mặc cho bọn họ dùng nắm đấm đập, dùng chân đạp, dùng thân thể liều mạng va vào nhưng thế nào cũng không nhúc nhích.
- Cứu mạng! Cứu tôi!
Một tên côn đồ nhìn Hồn Tỏa giám ngục trưởng từng bước chậm rãi đi tới, thậm chí sợ tới mức tè ra quần, nước mắt rơi xuống cao giọng kêu to ý đồ gọi đến cứu binh.
Tất cả những điều quỷ dị này đều lọt vào mắt quần chúng trong đại sảnh.
Nhìn từ góc độ của bọn họ thì cánh cửa gỗ kia rõ ràng đã mở ra.
Sáu hung đồ chỉ chen chúc ở chỗ không có cửa, chỉ thiếu vài bước là có thể xuyên qua đình viện, trèo tường chạy thoát.
Quần chúng ăn dưa trực tiếp đem cảnh tượng quái dị như vậy đều coi như tiên pháp của đạo trưởng, cảm xúc đối với Tây Môn Tử đạo trưởng kính sợ sùng bái thẳng tắp dâng cao:
[Đầm lầy thần lực: 440 trên 1000].
[Đầm lầy thần lực: 450 trên 1000].
[Đầm lầy thần lực: 460 trên 1000].
Lý Ngang nhìn lực lượng tín ngưỡng không ngừng tăng cao trong bảng thông tin của người chơi, trong lòng mừng rỡ, trên mặt lại bất động thanh sắc, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn diễn biến.
Không nói lời nào, giả vờ là cao thủ.
- Đại nhân, đạo trưởng, trên tôi có tám mươi lão mẫu, dưới con nhỏ gào khóc đòi ăn, cầu xin ngài tha cho tôi một mạng, ngày sau tôi nhất định...
Một tên côn đồ tự giác biết trốn không thoát, nước mắt rơi dày quỳ rạp xuống đất, vừa định nói sau này nhất định phải làm một người tuân thủ pháp luật thiện dân, lại bị Sài Sài vô tình cắt đứt.
- Thấy lợi vong nghĩa, mê người phạm pháp, xúi giục hưng tụng, lấy oán báo đức. Phạt vào Đao Sơn Địa Ngục, bị đao phủ chém hai trăm năm.
Sài Sài lạnh lùng nói:
- Tây Môn Tử đạo trưởng tiên phong đạo cốt, làm sao có thể coi trọng loại hàng hóa dung tục như ngươi.
- Ào ào ào.
Sài đại tiểu thư phi thường mạnh mẽ vung vẩy liềm bằng giấy tạo ra đủ loại kiểu dáng không rõ ràng.
Những tên cướp còn lại giống như rơm rạ đồng loạt ngã xuống, nằm ngổn ngang ở cửa, sinh tử không biết.
- Tê...
Sài Sài giơ đèn lồng lên trước mắt hít một hơi thật sâu.
Phảng phất từ trong đèn lồng bốc lên lục quang hút đi ba hồn bảy phách của những người đó.
- Hừ hừ hừ ha ha, lực lượng cuồn cuộn không ngừng dâng lên.
Sài đại tiểu thư dùng giọng khàn thấp nói một câu, đột nhiên quay đầu lại, hai mắt tà khí chợt nở ra quang mang bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận