Người Chơi Hung Mãnh

Chương 678: Sợi nấm

Mã Bang Đức thở dài nói:
- Ngược lại cũng như vậy. Ban ngày tôi ăn no mặc ấm, được đi thư viện, được đọc sách, thì tôi ở thế giới trong mơ sẽ gặp phải toàn vận xui. Cưỡi ngựa té gãy chân chân, bị người ám toán hạ độc, trăm bệnh quấn thân, mọi việc không thuận, dù là có ý ở trong nhà dưỡng bệnh thì bất hạnh cũng sẽ kéo đuôi mà tới. Đợi đến khi tôi học xong ở thư viện, chuẩn bị khảo thí công danh, thì ở thế giới trong mơ, trong gia tộc có người làm quan lại bởi vì để lộ ra việc hối lộ mà bị cách chức vào tù, quan phủ nha dịch phụng mệnh lục soát xét nhà vô cùng nghiêm khắc, già trẻ khắp cả tộc đều bị đuổi ra khỏi nhà cũ. Gia cảnh đột ngột từ thịnh chuyển suy, lung lay sắp đổ, từ đây không gượng dậy nổi. Chưa đến mấy năm mà môn hộ đã tàn lụi, người trong nhà phiêu bạt khắp nơi, tiêu điều thảm đạm, cỏ dại phủ khắp lối đi.
Mã Bang Đức đưa tay chỉ bản thân:
- Bây giờ, bách tính ở Nga Thành chỉ biết tôi là quan huyện lão gia cao cao tại thượng, lại không biết tôi ở trong mộng vẫn luôn không vợ không con, không nơi nương tựa, nghèo đói bệnh tật đan xen, chán nản không chịu nổi, mệnh như cỏ rác.
- Thì ra là thế.
Lý Ngang gật đầu nói:
- Nghe bảo Mã huyện lệnh lúc mới nhậm chức thì luôn cần cù chăm chỉ, nhẫn nhục chịu khó, rồi đột nhiên không màng chính sự, quay đầu đi nghiên cứu đạo thuật, e rằng cũng là bởi vì chuyện này.
Mã Bang Đức cười khổ nói:
- Cũng không dám tiếp tục thăng quan phát tài, chỉ mới lên chức Huyện lệnh, mà trong mộng tôi đã nghèo khổ thảm đạm, cả ngày uống cháo loãng. Nếu như lại lên thêm một cấp, nói không chừng ở trong mơ tôi sẽ đói bệnh chết ngay lập tức.
Những năm gần đây, tôi chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự cân bằng giữa ban ngày và ban đêm, cả thân lẫn tâm đều tiều tụy, vô cùng mỏi mệt, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Đạo thuật, Huyền học, mong có thể tìm ra được phương án giải cứu cảnh khốn khó. Nhưng đáng tiếc vẫn luôn không đạt được gì, vô duyên vô cơ lãng phí thời gian tuổi thọ.
Dứt lời, Mã Bang Đức đứng lên, trịnh trọng bái Lý Ngang, thành khẩn nói:
- Tôi thấy đạo trưởng hàm quang giấu huy, ngưng thần bảo khí, hư tĩnh không màng danh lợi, quả thật thế ngoại cao nhân, cầu xin đạo trưởng thương xót chiếu cố, cứu độ nguy khổ, tại hạ nhất định sẽ vì đạo trưởng xây dựng miếu thờ ở ngoài thành, cung phụng đạo trưởng.
Lý Ngang cầm lên chén trà, cau mày, trầm mặc không nói, thật lâu sau mới thở dài lên tiếng:
- Mã huyện lệnh có bao giờ nghĩ đến giấc mơ ở núi hoang kia có lẽ là một đại cơ duyên mà người bình thường cầu còn không có? Viên thuốc mà vị lão đạo kia tặng cho, nói không chừng là vì muốn để ông thấy rõ nhân gian ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, mai kia bỗng dưng ngộ ra, phi thăng thành tiên.
- Thành tiên?
Mã Bang Đức cười khổ lắc đầu:
- Năm đó tại hạ táng cha chôn mẹ, đi theo dân lưu lạc phiêu bạt khắp nơi, đã sớm nhìn thấu cái gọi là thăng trầm. Chỉ cần có thể che chở bách tính trong Nga Thành không cần chịu phải nạn đói như trước đã vừa lòng thỏa ý, không cầu mong gì hơn.
- Tốt!
Lý Ngang đặt chén trà xuống dĩa, nghiêm mặt nói:
- Nếu Mã huyện lệnh đã có giác ngộ, vậy thì tôi cũng sẽ không ngăn cản nữa.
- Đạo trưởng đồng ý rồi sao?
Mã Bang Đức quá đỗi vui mừng, đứng thẳng người:
- Không biết cần có gì? Để tại hạ an bài đám sai vặt đi chuẩn bị.
- Không cần.
Lý Ngang lắc đầu, tay trái bỗng giơ lên vỗ xuống bàn một cái, chén trà trên bàn lập tức bị văng lên:
- Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, định!
Lý Ngang hét lớn, tay phải bấm một cái kiếm quyết, trông khá giống như đang sử dụng Thuật Định Thân.
Thật ra chỉ là lấy ngón tay trỏ hơi đâm vào mi tâm Mã Bang Đức, lợi dụng gợn sóng năng lượng làm choáng đối phương.
Đùng.
Mã Bang Đức hai mắt trợn trắng, ngửa ra sau nằm dài trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Sài đại tiểu thư chui ra từ trong ngực Lý Ngang, trên mặt còn mang theo bộ mặt nạ Hồn Tỏa giám ngục trưởng, hơi bận tâm hỏi:
- Sẽ không đâm chết lão luôn đấy chứ?
- Nói gì thế, tôi ra tay có chừng mực.
Lý Ngang lắc đầu, tiến về phía trước, vuốt xuống mí mắt đang mở của Mã Bang Đức.
Sài đại tiểu thư hiếu kỳ nói:
- “Bệnh” của lão có thể trị tận gốc không?
- Không biết được.
Lý Ngang xoa xoa bàn tay, hơi kích động:
- Thử trước rồi lại nói.
Lý Ngang chưa từng buông bỏ chấp niệm nghiên cứu và thăm dò bản mẫu sinh vật, trong vài lần làm nhiệm vụ, hắn vẫn luôn thực hiện đủ loại thí nghiệm, hòng tìm ra cực hạn của bản mẫu về việc cải tạo vật thể sống.
Kết hợp với kinh nghiệm trong quá khứ, Lý Ngang có tự tin thực hiện được quá trình cải tạo cho đại não của con người, thứ mà ai đều biết là vô cùng phức tạp lại cực kỳ yếu ớt kia.
Giống như hiện tại. Lý Ngang một tay nắm bản mẫu sinh vật, một tay úp lên khuôn mặt Mã Bang Đức. Trên phần da đầu mỗi ngón tay toát ra từng sợi từng sợi nấm li ti, chằng chịt. Chúng nó nhìn như chậm nhưng thật ra tiến quân thần tốc đi vào khoang mũi miệng của Mã Bang Đức.
Kinh khủng, quái dị, khiến người rùng mình.
Những sợi nấm này được Lý Ngang bồi dưỡng từ đầm lầy thần lực, bình thường giấu ở dưới phần biểu bì của cơ thể, được dùng như là tấm chắn phòng hộ cuối cùng, khiến cho sợi cơ thêm phần chắc chắn.
Bên cạnh đó, chúng còn có thể được dùng làm công cụ giải phẫu, khi phóng thích thần lực đầm lầy thì có thể trợ giúp bản mẫu sinh vật cải tạo vật thể sống một cách chính xác hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận