Người Chơi Hung Mãnh

Chương 685: Cơ hội

- Hừ!
Mã Bang Đức vỗ bàn một cái, quát mắng:
- Một tên giáo đồ Bạch Liên chuyên giết mẫu cướp trẻ sơ sinh, mới vài tháng trước từng gây ra án mạng ở quận phía Nam. Bây giờ tang chứng, nhân chứng đều có, coi như bản quan không trị được mi, thì đạo trưởng Vũ Đức Vệ và Long Hổ Sơn cũng có cách trị được mi!
- Vũ Đức Vệ, Long Hổ Sơn?
Trên khuôn mặt của người đàn ông da đen lộ ra nụ cười quái dị:
- Một cái Nga thành xa xôi thâm sơn cùng cốc của ông, đừng nói là Long Hổ Sơn, ngay cả Vũ Đức Vệ tuần trấn thiên hạ cũng chỉ xây dựng cứ điểm lâm thời ở trong thành rồi phái mấy tên binh lính Vũ Đức Vệ pháp lực cực kỳ thấp thay phiên đóng giữ quanh huyện thành. Hơn nữa mấy tên binh lính Vũ Đức Vệ kia, lúc này cũng đã tuân lệnh đi về thành Lữ Châu. Dù cho lúc này ông dùng lá bùa thông báo, để bọn chúng sử dụng Thần Hành Phù Lục nhanh chóng quay về thì cũng phải mất một, hai ngày. Đến lúc đó tất nhiên đã có giáo chúng đến cứu tôi.
Vừa nói xong, người đàn ông dừng một chút, nhìn nha dịch ở xung quanh, nhẹ giọng cười nói:
- Nếu như tại hạ là Huyện lệnh, nhất định sẽ trói tại hạ giữa phố xá sầm uất chứ không phải ở địa lao, để tránh khi giáo chúng đến cứu còn phải phí sức giết vài tên sai dịch phụ trách trông coi.
Nha dịch hai bên đại đường vừa nghe vậy, mặt lại tái đi thêm một phần.
Yêu chúng Bạch Liên hoành hành ngang ngược, từng tên đều biết sử dụng pháp thuật tà ma ngoại đạo. Nha dịch quan phủ cũng chỉ là người thường, một khi đối đầu với những tên yêu nhân kia sẽ không có bất kỳ năng lực chống cự nào cả.
Mã Bang Đức thấy thủ hạ bị dọa sợ, nghe tiếng khóc than đau khổ từ những người thân của người bị hại ở bên ngoài nha môn, lại nhìn thấy vẻ mặt kiêu căng của yêu nhân, tức giận đến mức râu hai bên phát run, đôi con ngươi trợn lên, cuộn chặt nắm đấm đến trắng bệch. Ông hận không thể nhảy khỏi công đường, cầm lấy đại đao chém chết tên yêu nhân này ngay tại chỗ.
Trong lúc hai bên giằng co, một bóng người áo vải xuất hiện từ cửa hông nha môn, vòng quanh tiến đến, định thần nhìn lại thì ra là Triệu quản gia của phủ đệ ông.
Triệu quản gia chạy hai ba bước lại gần, kề tai nói nhỏ:
- Lão gia, đạo trưởng Tây Môn Tử đã đến.
- Đến rồi?
Mã Bang Đức vui vẻ nói:
- Nhanh mời đạo trưởng tiến vào!
Mã huyện lệnh nhìn thấy Lý Ngang mặc áo khoác đen được mời đến chính sảnh nha môn, trong lòng như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cũng may ông ta còn nhớ rõ mình đang thẩm vấn phạm nhân, không làm ra loại chuyện như lao ra khỏi án thư công đường, vội vã chạy tới nghênh đón, lật mặt như lật bánh tráng vậy.
Coi như bảo vệ được chút mặt mũi của quan huyện Nga thành.
- Đạo trưởng mời ngồi!
Mã Bang Đức vung tay lên, sai nha dịch Vương Triều Mã Hán bưng đến một cái ghế đặt ở bên trái trước án thư công đường.
Lý Ngang cũng không khách khí, thẳng thắn ngồi xuống, quét qua hai người một đứng một nằm ở giữa đại sảnh.
- Hai người này là?
- Người đang đứng đó là nông hộ Triệu Lục ở trấn trên Cừ Tang.
Mã Bang Đức giải thích cho Lý Ngang:
- Tên nằm sấp là hung thủ của vụ án lần này, họ Ngô tên Cung. Thân phận bề ngoài của gã là tiểu thương bán hàng rong, bên trong thì lại là giáo chúng Bạch Liên biết làm yêu pháp.
Ngô Cung nghe vậy, trên khuôn mặt đen nhánh hiện ra nụ cười mỉm:
- Đại nhân, phê văn của Hình bộ còn chưa ban xuống, tôi vẫn chưa tính là hung thủ giết người, nhiều nhất chỉ được xưng là nghi phạm.
- Hừ!
Mã Bang Đức lười so đo với tên giáo chúng Bạch Liên này, cầm lấy kinh đường mộc trên bàn án thư gõ một cái, nói với vị nông hộ đang lo tái mét mặt mày tên Triệu Lục:
- Triệu Lục, ông đứng trước mặt đạo trưởng Tây Môn Tử, kể lại mười mươi tình tiết vụ án thêm một lần nữa.
- Vâng, đại nhân.
Triệu Lục lấy tư thế chắp tay không tiêu chuẩn lắm, bắt đầu sợ sệt kể lại những việc mà gã từng trải qua.
Trấn Thung Tang ở phía Tây Nga Thành, tên như ý nghĩa, sản xuất lá dâu tơ lụa.
Triệu Lục là nông hộ ở trong trấn, bình thường lêu lổng lười nhác, hai mảnh đất trong nhà năng suất thấp đến đáng thương, trồng ra được một chút lương thực đều bị gã bán lấy tiền mua rượu uống.
Loại người làm biếng như gã tất nhiên không có người nào coi trọng, Triệu Lục cũng vui vẻ không thèm cưới vợ, như vậy cũng thiếu một người quản thúc bản thân không cho uống rượu. Nhưng mà thu nhập cũng chỉ có tí xíu chừng đó, nghiện rượu lại vô cùng vô tận. Triệu Lục tâm tâm niệm niệm nghĩ cách kiếm chút tiền rượu, thế là nảy ra ý đồ xấu nhắm đến phú hộ trong trấn Thung Tang, một gia chủ họ Hứa.
Tổ tiên Hứa gia biết cách làm ăn, kéo dài đến thế hệ này đã sớm tích góp được ruộng tốt, nhà cao cửa rộng, gia tài bạc triệu, ở trong trấn rất có tiếng nói, bên trong thành Lữ Châu cũng có thể cậy mặt trưởng bối.
Hứa đại thiếu gia mới thành thân một năm trước, nhà gái cũng là từ một gia đình giàu có khác trong trấn, trong ngày thành thân, đồ hỏi lễ cưới suýt chút nữa chất đầy con đường cái của trấn Thung Tang.
Triệu Lục ghen ăn tức ở với Hứa đại thiếu gia vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích, mơ ước gia tài bạc triệu của y, vẫn luôn suy tính xem khi nào mới có thể chui vào gia đình nhà họ Hứa để ăn cắp tài vật.
Đáng tiếc là khuôn viên nhà họ Hứa bị tường cao vây quanh, trong sân còn có hộ vệ, bảo tiêu thỉnh thoảng tuần tra. Nếu đi vào mà bị bắt thì sẽ bị hộ vệ đánh chết ngay tại chỗ.
Triệu Lục theo dõi ở bên ngoài Hứa gia hơn mấy tháng, mãi vẫn không phát hiện được cơ hội nào có thể lợi dụng được, có lòng gian nhưng không có gan làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận