Người Chơi Hung Mãnh

Chương 691: Con chồn

Gian nhà giam ở phía trong cùng do Ngô Hồ và Tây Môn Tử đạo trưởng chuẩn bị yên ắng không có một tiếng động.
Tiếng ca kỳ lạ đã đánh thức toàn bộ phạm nhân trong phòng giam, những phạm nhân ở sát bên cửa trại giam bị hù dọa sợ hãi kêu la ầm ĩ.
Còn tù nhân ở phòng giam phía trong thì không rõ chuyện gì nên chỉ biết chui vào trong góc, lấy nệm giường che chắn bản thân.
Cộp Cộp!
Người giấy rướn mũi chân, bay vào trong hành lang âm u,
Hắn bay qua nơi nào, những ngọn nến treo trên tường ở nơi đó đều bị dập tắt.
Cái chết tuy đã gần trong gang tấc, nhưng tên cai ngục sắc mặt trắng bệch vẫn siết chặt thanh đao, bước về phía trước nửa bước, giận dữ gầm lên một tiếng:
- Giả thần giả quỷ, chết đi!
Trường đao bổ xuống đầu,
“Xoẹt” một tiếng,
Đầu của người giấy bị chẻ làm hai, rũ xuống hai bên vai, trong khoang ngực của nó dường như còn có một đám sương mù dày đặc đang lượn lờ xung quanh.
Đầu bị chặt, người giấy đột nhiên dừng lại, hai tay từ từ giơ lên,
Hai lòng bàn tay đỡ hai bên đầu, đồng thời đột ngột gập tay về chính giữa, mạnh mẽ ghép hai nửa đầu dính lại với nhau.
Khuôn mặt ban đầu vốn đã kỳ dị không giống người bây giờ càng thêm teo tóp dị dạng.
Người giấy nặn ra một nụ cười sáng sủa, sau đó giơ hai tay lên, bàn tay giấy đột nhiên nhanh chóng tóm lấy cổ tên cai ngục.
Cái đầu teo tóp chồm sát qua, há miệng, chậm rãi phun ra một tầng sương mù dày đặc màu đen, từ từ bay về phía tên cai ngục.
Lúc này, mấy tên cai ngục đã lao ra khỏi phòng, chạy đến hành lang, nhìn thấy trưởng quan đang bị một người đàn ông cao lớn bóp cổ thì không kịp sợ hãi hét toáng lên rồi vung đao chém loạn xạ.
Người giấy bị quấy nhiễu, cả thân hình tuy bất động, nhưng cổ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cái đầu teo tóp nhìn mấy tên cai ngục mỉm cười.
- Xì!
Người giấy phát ra một âm thanh giống như quả bóng bị xì hơi,
Những vết nứt do đao chém khắp người cuồn cuộn phun ra khói đặc, cuối cùng tụ lại trên trần nhà giam, ngưng tụ không tan.
Còn phần thân thể bằng giấy thô ráp kia thì rũ nhẹ một cái, biến thành một người giấy mỏng manh.
Những tên cai ngục nhìn thấy làn khói đen cuồn cuộn ở trên trần nhà, đứng yên tại chỗ, kinh ngạc không nói nên lời.
- Đúng lúc, đã đến giờ lấy mạng.
Trong làn khói đen phát ra giọng nói khàn khàn nỉ non,
Toàn bộ sương mù giống như một tấm lưới lớn bao phủ khắp bầu trời, ập về phía những tên cai ngục trong hành lang.
Vào lúc bọn họ tưởng rằng mình sắp bỏ mạng ở đây thì,
- Kẹt kẹt.
Cánh cửa phòng giam cuối cùng mở ra.
Một đạo sĩ tóc ngắn mặc áo choàng hạc đẩy cửa gỗ bước ra khỏi phòng giam, thần thái bình tĩnh, hắn chỉ liếc mắt nhìn khói đen một cái rồi thản nhiên giơ tay lên.
Một tia ánh sáng vàng khó nhìn thấy bay ra từ trong tay đạo sĩ, nhanh chóng xuyên qua không khí, đâm trúng làn khói đen.
Một tiếng hét chói tai vang lên, khói đen đầy trời tiêu tan trong nháy mắt.
Một con chồn to bằng con chó rơi từ trên trần nhà giam xuống, rơi xuống mảnh da giấy, trên trán nó còn ghim một chiếc đinh chuyên dụng của Võ Đức Vệ, Trấn Hồn Đinh.
- Dã thú tạo huyễn thuật mê hồn người mà thôi.
Đạo sĩ tóc ngắn lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn,
- Sủng vật bị giết, người làm chủ nhân, lại không ra chủ trì công đạo hay sao?
Đột nhiên, trong một góc tối không ai để ý, có một bóng người gầy gò mặc y phục dạ hành bước ra, trên tay cầm một con dao găm tẩm độc màu xanh sẫm, lặng lẽ không một tiếng động đâm về phía trái tim của đạo sĩ.
- Keng !
Đạo sĩ tóc ngắn rút từ trên lưng ra một thanh kiếm dài làm bằng tiền đồng, dùng lỗ vuông trên đồng tiền chặn lại lưỡi dao găm tẩm thuốc độc.
Con ngươi của tên cướp ngục mặc đồ dạ hành co rút lại, dường như hắn không ngờ đạo sĩ này lại phản ứng nhanh như vậy.
Tay phải cầm chuôi dao găm của hắn dùng sức để chống lại lực lượng kỳ lạ của đồng xu bằng đồng,
Còn tay trái thì giơ lên, trong tay áo bắn ra ba mũi tên, tấn công vào mặt của đạo sĩ tóc ngắn.
Hiệu ứng của kỹ năng [Toái vật tán xạ] được kích hoạt, không có bất kỳ cảnh báo nào, không khí ở phía trước tên cướp ngục đột nhiên nổ tung, đánh bay tất cả các mũi tên.
Thời gian giống như bị người làm cho ngừng lại,
Trong con mắt của tên cướp ngục, phản chiếu ra hình ảnh đạo sĩ tóc ngắn xuyên qua cuồng phong, giơ nắm đấm cực kỳ bình thường đánh vào đầu hắn.
- Ầm!
Nắm đấm trúng ngay giữa sống mũi, cả người của tên cướp ngục bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào cột nhà giam, đụng gãy cột nhà gỗ kiên cố.
Máu chảy ra ồ ạt từ sống mũi bị gãy đôi, nhuộm đỏ mặt nạ dạ hành che kín mũi miệng,
Tên cướp ngục không có thời gian để lo lắng việc sau này có bị phá tướng hay không, hắn cố nén đau đớn, chống tay xuống nền nhà giam dơ bẩn, thân hình linh hoạt vọt ra phía sau, mới miễn cưỡng tránh được một đạp của đạo sĩ tóc ngắn.
Những gạch đá trên mặt đất bị đạo sĩ giẫm trúng vỡ tan tành, trần nhà của ngục giam cũng bị chấn động bay ra vô số bụi đất.
Một bước nhanh, nhiều bước nhanh,
Đạo sĩ tóc ngắn dường như không hề có ý định ngừng tấn công, vẫn như cũ mặt không biến sắc giơ trường kiếm tiền đồng lên,
Rõ ràng là chiêu thức không có kết cấu gì, nhưng lại dựa vào sức mạnh không thể cưỡng lại cùng với tốc độ kỳ quái, ép cho tên cướp ngục không ngừng lui lại, không có thời gian thở dốc.
Trong hành lang chật hẹp của nhà giam, không gian có thể di chuyển vốn không lớn, thấy bản thân dần dần bị ép tới trước cửa nhà giam, ánh mắt của tên cướp ngục chợt lóe lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận