Người Chơi Hung Mãnh

Chương 693: Tích đức làm thiện

Nguyễn Địa cau mày,
Trong Thánh Bạch Liên có phân chia thứ bậc rõ ràng, hình phạt vô cùng tàn khốc,
Hai anh em bọn họ là một phần trong phân đà Lữ Châu của Chữ Nhân môn Thánh Bạch Liên, vốn dĩ không đủ tư cách nghị luận, thậm chí là chỉ trích hai người Sử nữ thiếp thân cao quý của Thánh Tử Bạch Liên giáo.
Hơn nữa, còn có một người thứ ba đang ở đây.
- Ừm ... ta đang ở đâu đây?
Ngô Hồ đang nằm dưới đất nhàn nhạt tỉnh lại, nhìn hai người áo đen, chắp tay nói:
- Hai vị là...
- Là ta, Nguyễn Thiên.
Nguyễn Thiên tháo mũ trùm đầu xuống, nhìn chằm chằm Ngô Hồ rồi trầm giọng nói:
- Hừ, tên tiểu tử nhà ngươi cả ngày đánh ngỗng vậy mà lại bị ngỗng mổ mắt, không ngờ ngươi lại bị một tên nông dân tống vào ngục. Thực sự là làm trò cười cho thiên hạ.
- Ngươi có thể chỉ điểm ta, nhưng không thể chỉ trích ta.
Ngô Hồ cau mày nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta, là ta phải mang ơn ngươi. Mãnh hổ hạ sơn Thương Long khiếu, tiểu lão đệ, ngươi đừng quá kiêu ngạo, đời cũng có lúc thăng lúc trầm, đừng sống quá phách lối.
Nguyễn Thiên hơi ngẩn ra một chút,
Ngô Hồ hình như cũng phản ứng kịp, cảm thấy lời nói này có chút không thích hợp, lung lay đầu, thống khổ nói:
- Ngại quá, hình như khi tên đạo sĩ kia thẩm vấn ta, đã làm gì đó với ta....
- Được rồi, bây giờ đừng nói nhiều như vậy.
Nguyễn Thiên cắt ngang:
- Tên đạo sĩ đó có thể đuổi tới bất cứ lúc nào. Chúng ta cứ nhanh chóng đến miếu hoang trước đã, không thể bỏ qua lời nhắn nhủ về thời gian của Sử Nữ đại nhân được.
Gió đêm xào xạc, tiếng quạ kêu vang, trong một ngôi miếu hoang trên núi.
Có sáu người phân ra ngồi sáu góc trong ngôi miếu hoang.
Hai người phụ nữ đang đứng giữa miếu hoang có khuôn mặt xinh đẹp, mặc váy dài trắng noãn, cao thượng không gì sánh được.
Một ông già thấp gầy đội mũ rộng vành, mặc áo tơi, đang ngồi xổm trong góc miệt mài đan giỏ trúc.
Một học giả gầy gò, mặt trắng bệch, tay cầm nén hương, đang nhắm mắt thành tâm bái lạy pho tượng phật đã vỡ.
Một người đàn ông vạm vỡ đang cởi trần, dựa vào xà nhà, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn ôm trong ngực một người phụ nữ lẳng lơ mặc trên mình một chiếc áo khoác lông hoa lệ, đang chán nản nghịch mái tóc của mình.
- Tôi nói,
Người phụ nữ lẳng lơ hé mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói quyến rũ mềm mại say lòng người,
- Hiểu thư sinh, ngươi vái lạy pho tượng vỡ đó làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đang cầu thần phật hiển linh để phù hộ cho ngươi đỗ Trạng Nguyên, được triều đình gọi tên sao?
- A, nếu Vũ Đức Vệ có thể xóa bỏ án cũ ta đang mang, thì thi đạt công danh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Người thanh niên được gọi là Hiểu thư sinh chỉ cười, không hề nhìn lại, vẫn cúi đầu bái lạy tượng phật,
- Ta bái lạy ngôi miếu này chỉ bởi vì nó linh mà thôi.
- Linh? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua.
Người phụ nữ lẳng lơ chớp chớp mắt,
- Nếu như nó thật sự linh nghiệm, thì miếu thờ này sớm đã có người đến sửa chữa, chứ làm sao lại để nó tàn tạ như bây giờ.
- Vậy là ngươi không biết rồi.
Hiểu thư sinh lắc đầu.
- Hai mươi năm trước, có một thương nhân lang thang đem theo tất cả tiền đã tiết kiệm được trong một năm, đang trên đường trở về nhà thì đi ngang qua ngôi miếu này. Anh ta định nghỉ tạm ở đây một đêm, sáng mai lại tiếp tục lên đường trở về quê hương để sum họp cùng gia đình.
- Anh ta vì gần quê nhớ nhà, nên suốt cả đêm trằn trọc không ngủ được, trong lúc đang mơ mơ màng màng thì lại nghe thấy tiếng động, lúc mở mắt ra xem thì lại thấy đó là mấy kẻ lưu manh đang đuổi theo một người phụ nữ đến miếu hoang, ép cô ta vào góc đường, chuẩn bị cường bạo cô ta.
Người thương nhân thấy mấy kẻ lưu manh đó đều có vũ khí trong tay, còn mình thì lại tay không tấc sắt,
Nếu bây giờ xông lên phía trước, thì chỉ đi nộp mạng một cách vô cớ,
- Trong lúc lưỡng lự, người thương nhân lại chợt nghĩ đến vợ con ở nhà, nếu vợ và con gái của mình bị người ta khinh bạc, nhưng lại không có ai giúp đỡ thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, người thương nhân lấy hết can đảm, nhặt viên gạch vỡ lên rồi lao về phía trước đập mạnh vào đầu một tên lưu manh.
Trong phút chốc, máu tươi văng tung tóe, tên lưu manh ngã xuống đất.
- Đôi mắt người thương nhân đỏ ngầu chộp lấy con dao găm đâm về phía những tên còn lại, đồng thời hô hoán bảo người phụ nữ kia mau chạy.
- Đột nhiên, anh ta cảm thấy đầu mình đau nhói, khi mở mắt ra thì thấy bản thân vẫn đang nằm trên mặt đất của miếu hoang, bên ngoài sắc trời đã rạng sáng.
- Hóa ra những chuyện xảy ra lúc nãy chỉ là một giấc mộng.
Hiểu thư sinh dừng lại nói tiếp,
- Thương nhân lau mồ hôi lạnh, rồi thu dọn hành lý tiếp tục lên đường, trải qua bao vất vả mới trở về được quê nhà, lại thấy dân làng đang tụ tập trước cửa nhà mình, lý trưởng đang chỉ huy người dọn xác chết ra khỏi nhà anh ta.
- Người thương gia lo lắng cho vợ, vội vã đẩy đám người ra vọt vào nhà xem xét, chỉ thấy vợ mình đang run rẩy trốn ở trong góc.
- Sau khi hỏi thăm, mới biết được hôm nay có mấy tên lưu manh đột nhập vào nhà định khinh bạc vợ mình, vừa sắp thành công thì một tên trong đó đột nhiên nôn ra máu tươi, trợn tròn mắt rồi chết ngay tại chỗ.
- Mấy tên kia vô cùng sợ hãi vội vã tranh nhau bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy ra khỏi cửa thì đều đột nhiên phun ra máu tươi, chết bất đắc kỳ tử.
- Dân làng đều cho rằng đó là do thần miếu hiển linh, giúp cho người thương nhân tích đức hành thiện khắp nơi này ở cách xa mấy dặm có thể cứu giúp vợ con mình.
- Sau đó, dân làng đã hợp sức sửa sang lại ngôi miếu này, mãi cho đến khi nạn dịch hoành hành, binh tai nổi lên khắp nơi thì ngôi miếu này mới bị bỏ hoang, trở thành hình dạng như ngày hôm nay.
Vừa nói, Hiểu thư sinh vừa chán nản vỗ vỗ cột nhà, cảm khái nói:
- Trong cõi hồng trần này, tích thiện hay làm ác tất cả đều do mình,
- Từ xưa đến nay, âm tào địa phủ không bỏ sót một ai.
- Tích đức làm thiện, tích đức làm thiện thôi.
- Ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận