Người Chơi Hung Mãnh

Chương 699: Lôi pháp

Nhưng, kẻ đã chết trong lòng như Kiêu Phúc Mãng đã vắt kiệt sức lực cuối cùng, dùng toàn bộ thân hình vạm vỡ như một con gấu của mình lao tới ôm chặt lấy đạo sĩ.
Đôi chân rắn như đá cắm chặt vào nền đất, quyết sống chết không cho đạo sĩ có cơ hội thoát ra.
Cơ hội!
Nguyễn Thiên hai mắt sáng lên, hai tay nện xuống đất, quát lớn:
- Trói!
Hình xăm con cá trên lưng của bọn họ phát ra ánh sáng màu đỏ, sau đó nhanh chóng rút máu từ thân thể hai người ra.
Ánh sáng màu đỏ thẫm chạy dọc theo cánh tay, xuyên qua mặt đất,
Rồi nhanh chóng lan đến chân của đạo sĩ,
Sau đó lại hóa thành một sợi dây xích thô như cánh tay của trẻ em trói chặt hai chân của đạo sĩ lại.
- Hiểu thư sinh!
Nguyễn Thiên hét khàn cả giọng.
- Đã biết!
Hiểu thư sinh mở to hai mắt, điên cuồng chuyển động đầu ngón tay dính máu ở giữa không trung, vẽ ra nét cuối cùng của Phù Lục, rồi giận dữ gầm lên,
- Xoay chuyển âm dương, hòa làm một thể, mây mù thay đổi, sấm rền chớp giật. Lôi tới!
Trên không trung, mây mù sấm chớp đang tích tụ ầm ầm không dứt đột nhiên đánh xuống một tia sấm sét hẹp dài chỉ bằng ngòi bút, phá nát nóc phòng của miếu hoang, trực tiếp bổ xuống đỉnh đầu của đạo sĩ.
Đùng!
Đỉnh miếu đổ nát bị xới tung lên, vô số gạch ngói vỡ vụn như mưa rào tầm tã văng tung tóe ra núi rừng xung quanh, khiến cho hàng ngàn chim muông, thú dữ trong rừng hoảng sợ.
Âm thanh của sấm sét vang vọng không tan trong miếu hoang.
Cùng lúc đó trong vỏ kiếm trước mặt hai người Sử nữ đột nhiên bay ra hai bóng dáng,
Ngay lúc tia chớp lóe lên, lôi điện xuyên qua, hai thân ảnh kia còn như có sinh mệnh bay quanh đạo nhân một vòng rồi quay về chỗ cũ.
Đơn giản nhẹ nhàng bay vào trong vỏ kiếm.
Chờ khi mọi thứ đều lắng xuống, Hiểu thư sinh hai mắt đỏ bừng mới nhìn rõ mọi thứ trong ngôi miếu hoang.
Cơ thể vạm vỡ của Kiêu Phúc Mãng vẫn đứng ở giữa miếu hoang như cũ,
Da toàn thân của hắn toàn bộ từ trên xuống dưới đều đã nứt nẻ cháy đen, cổ bị gãy hoàn toàn, đầu chỉ còn một lớp xương da dính với cơ thể.
Còn đạo sĩ bị hắn ôm làn da cũng bị cháy đen,
Một thân áo choàng chỉ còn lại tro tàn,
Thân hình vốn đã gầy guộc xấu xí không chịu nổi bây giờ còn trở nên thấp bé gầy yếu hơn.
Điều khiến người khác chú ý hơn là.
Trên cơ thể của đạo sĩ có hai vết kiếm sâu, nằm ở phần cổ và eo, sâu nhìn thấy xương.
Đây là do phi kiếm lúc nãy Sử nữ thao túng để lại.
Hít, phù, hít, phù.
Phổi của Hiểu thư sinh phát ra tiếng vang như một cái ống thổi gió bị hư, trong đầu của hắn vang lên tiếng vù vù liên tiếp.
Mọi bộ phận trên cơ thể của hắn bây giờ đều đang yêu cầu hắn nằm xuống nghỉ ngơi ngay lập tức.
- Kết, kết thúc rồi sao?
Hiểu thư sinh thấm giọng hỏi, nuốt một ngụm nước miếng.
Không có ai trả lời,
Nửa ngày sau, Nguyễn Thiên đang nấp trong góc của ngôi miếu hoang mới phóng ra một cái phi tiêu, vòng qua thân mình của Kiêu Phúc Mãng đâm trúng vào cái đầu cháy đen của đạo sĩ tóc ngắn.
Lạch cạch.
Cái đầu có vết kiếm trên cổ rơi xuống, lăn trên mặt đất vài vòng rồi cuối cùng dừng lại bên cạnh một viên gạch vỡ, dính đầy bụi.
Chết,
Không còn nghi ngờ gì, lôi pháp mà Hiểu thư sinh đã học trộm được từ danh môn chính phái đã giết chết đạo sĩ tóc ngắn.
Hiểu Thư Sinh ngồi phịch xuống đất, cũng không còn tâm trạng quan tâm đến hình tượng tao nhã nữa, mà chỉ thở hổn hển giống như một con lừa.
- Không dễ dàng chút nào, đánh mãi mới chết.
Ngô Hồ lúc này đang núp sau lưng Sử nữ lắc đầu, cau mày thở dài nói:
- Sinh mệnh của Tây Môn đạo sĩ này giống như con gián vậy. Phải chặt đầu mới chắc chắn hắn đã chết.
- Ngươi!
Nguyễn Thiên ba bước gộp thành hai chạy tới, túm cổ áo Ngô Hồ, xách cả người hắn lên, gào thét:
- Ngươi còn có mặt mũi nói! Nếu như không phải do ngươi giết người bắt hài nhi bị phàm nhân tóm được, tống vào ngục.
- Thì chúng ta cần phải đi cướp ngục sao?
- Cần phải đụng đến Tây Môn Tử đạo sĩ sao?
- Vân Hạc Ông, Nhất Diệp Thanh muội muội, Kiêu Phúc Mãng huynh đệ sẽ phải chết như vậy sao?
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Ngô Hồ đang bị túm giữa không trung phất phất tay, vội vàng kêu Nguyễn Thiên ổn định cảm xúc,
- Bây giờ ngươi tức giận với ta cũng vô dụng, người chết không thể sống lại.
- Cho dù bây giờ có giết ta thì Vân Hạc Ông, Nhất Diệp Thanh muội muội và Kiêu Phúc Mãng huynh đệ cũng không thể sống lại được.
- Ta nói, trước mắt bây giờ chúng ta nên thu gom thi thể của họ lại rồi an táng thật long trọng, sau đó lại tiếp tục đi Lữ Châu thực hiện kế hoạch của Thánh tử.
- Ngươi nha, phải học cách lấy đại cuộc làm trọng.
- Lão tử nhổ vào, mẹ ngươi chứ đại cuộc.
Nguyễn Thiên rống lên, đang muốn giơ tay đấm vào mặt của Ngô Hồ,
- Dừng tay!
Sử nữ cau mày, giọng nói uy nghiêm không thể nghi ngờ,
- Ngô Hồ nói có lý, Tây Môn đạo sĩ này vừa rồi chỉ dùng công phu khổ luyện nhưng suýt chút nữa đã tiêu diệt tất cả các ngươi.
- Nếu không phải vì hắn tự cao tự đại, không có dùng phép thuật của đạo môn,
- Thì chỉ bằng lôi pháp của Hiểu thư sinh, có lẽ vẫn chưa thể giết được hắn.
- Không phải nói là còn mấy tên đồng môn sư huynh đệ khác cùng đồng hành với Tây Môn đạo sĩ hay sao?
- Trước đó trêu chọc phải hắn đã là quá không khôn ngoan rồi,
- Nếu bây giờ vẫn còn ở đây chậm trễ thời gian, chờ khi đồng môn sư huynh đệ của hắn hoặc Vũ Đức Vệ của Nga thành đuổi tới thì các ngươi đừng hòng ai thoát được.
Nguyễn Thiên nghiến răng nghiến lợi, ngón tay nắm cổ áo Ngô Hồ trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận