Người Chơi Hung Mãnh

Chương 700: Hai lớp da

Sử nữ kia sâu kín nhìn hắn một cái rồi thấp giọng nói:
- Buông Ngô Hồ ra, hắn đối với kế hoạch của Thánh tử có tác dụng lớn.
- Nhưng mà...
- Thánh Bạch Liên sẽ tiếp tục nuôi dưỡng người thân còn lại của Vân Hạc Ông, thi thể của Nhất Diệp Thanh và Kiêu Phúc Mãng cũng sẽ được chôn cất thỏa đáng.
Sử nữ ngắt lời nói:
- Bây giờ, buông hắn ra.
Nguyễn Thiên mím môi, dưới ánh mắt ra hiệu của bào đệ Nguyễn Địa, không cam lòng buông cổ áo Ngô Hồ ra.
Phịch.
Ngô Hồ ngã trên mặt đất, thở ra một hơi, sống sót sau tai nạn vỗ vỗ ngực của mình, lẩm bẩm nói:
- Ngươi hung dữ như vậy làm gì? dọa chết ta.
Hắn lắc đầu, trên mặt lại nở nụ cười, chắp tay cười híp mắt nói với Sử nữ.
- Vẫn là Sử nữ đại nhân anh minh thần võ, phân rõ đúng sai.
- Tiểu nhân lúc nãy không phải là né tránh trận chiến, mà là chọn lựa giữ lại sinh lực, tiến hành chiến lược thay đổi vị trí, ở hậu phương quan sát từ xa để đưa ra ý kiến và đề xuất.
- Sau này ta nhất định sẽ học tập nhóm người Vân Hạc Ông anh dũng thiện chiến,
- Bởi vì cái gọi là Đế Vương chi lộ nhiều tang thương, ngày khác nhất định Chiến Vô Song, chắc chắn sẽ tung hoành trên chiến trường, cam nguyện hiến thân vì Bạch Liên...
- Câm miệng!
Sử nữ liếc mắt, lạnh lùng nói:
- Chuyện lần này, ta tất nhiên sẽ báo cáo sự thật cho Thánh tử, có thể ở Lữ Châu lấy công chuộc tội, công tội bù nhau hay không còn tùy thuộc vào chính ngươi.
Ngô Hồ cười híp mắt gật đầu, thái độ rất là khiêm tốn,
- Tại hạ đã hiểu. Ta nhất định sẽ làm việc thật tốt, tự động tăng ca, chịu mệt nhọc, chăm chỉ phấn đấu để sớm ngày thăng chức tăng lương, cưới bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao nhân sinh của cuộc đời.
Nguyễn Thiên ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng âm thầm thở dài.
Rồi cùng với bào đệ Nguyễn Địa của mình đi về phía cửa miếu hoang, ôm tâm trạng thỏ tử hồ bi đi thu dọn thi thể của Bạch Hạc Ông, đỡ thi thể Nhất Diệp Thanh từ trên tường xuống.
Khi thu dọn đến thi thể của đạo sĩ tóc ngắn, Nguyễn Địa dường như lại phát hiện ra điều gì đó.
- A?
Nguyễn Địa sờ lên cái đầu cháy sém của đạo sĩ tóc ngắn, ngón tay xoa đi xoa lại trên gò má bị cháy đen của đạo sĩ, sắc mặt hơi biến đổi, thấp giọng nói với Nguyễn Thiên:
- Ca, cái đầu này… sao lại có hai lớp da?
Nguyễn Địa dùng móng tay cứng ngắc ố vàng sờ sờ lớp da cháy đen trên cái đầu kia, dễ dàng cạo xuống một lớp da đã bị hóa thành than.
Mà dưới làn da đã bị hóa thành than kia chính là một nước da ngăm đen, khuôn mặt xấu xí, kèm theo vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Đó là khuôn mặt mà bọn họ quen thuộc.
Ngô Hồ.
Lạch cạch!
Trong cái cổ đứt gãy của đầu người cháy đen chảy ra một đống vật chất lớn màu xanh đen sềnh sệt, nhìn giống như vô số sợi tơ thực vật, đang tụ lại với nhau, lít nha lít nhít đan xen lẫn nhau.
Mặc dù đã rơi xuống mặt đất bụi bặm nhưng chúng vẫn vặn vẹo không ngừng, hệt như là Q thạch.
Trong lòng Nguyễn Thiên run lên, vội vàng ném cái đầu đi, cuống cuồng lui về phía sau mấy bước.
Sau đó mới phát hiện ra rằng bộ phận khác của cái xác cháy đen cũng chứa những sợi thực vật màu xanh đen như vậy.
Một chùm sợi tơ thực vật, cộng thêm chất lỏng sềnh sệt màu đỏ sẫm không xác định đang không ngừng tuôn ra từ phần bụng bên hông bị cắt ngang của cái xác, chảy tràn ra khắp sàn nhà.
Nhưng lại không có cơ quan nội tạng nào rơi ra ngoài ...
Nói cách khác, cái xác chết này sớm đã mục rỗng.
Nguyễn Thiên Nguyễn Địa chỉ cảm thấy một cơn lạnh như băng đang truyền khắp cơ thể, đột nhiên hai mắt bọn hắn trợn to nhìn chằm chằm những sợi tơ đã đâm thủng làn da của thi thể cháy đen,
Đang cuộn lại với nhau tạo thành từng cái từng cái xúc tu mảnh nhỏ,
Sau khi chạm đất, bọn chúng tuy nhìn thì chậm chạp nhưng thật ra lại rất nhanh đem nửa thân dưới của thi thể không đầu và nửa thân trên nhanh chóng ghép lại.
Cuối cùng, cái xác không đầu toàn thân trên dưới đều phủ đầy "lông tơ màu xanh" này nhặt cái đầu cháy sém đen xì lên, đứng lên khỏi mặt đất rồi từ từ đặt cái đầu về lại trên cổ.
- Ai nha, bị phát hiện rồi.
Một giọng nói hơi ngả ngớn vang lên từ phía sau miếu hoang.
Hai người Sử nữ nhanh chóng rút lui, chỉ để lại một mình Ngô Hồ ăn mặc rách rưới đang mỉm cười đứng tại chỗ.
- Rốt cuộc thì ngươi là ai?!
Nguyễn Thiên nghiêm mặt quát, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy chuôi dao găm.
Ngô Hồ, hoặc có lẽ là Lý Ngang không có trả lời, mà giống như là đang ngứa ngáy không chịu nổi, gãi gãi gương mặt lột xuống một lớp da.
- Ngươi nói ngươi táy máy tay chân như vậy làm gì, nếu để mặc thi thể như vậy thì tốt rồi, ta vẫn có thể xen lẫn cùng nhóm các ngươi đi dạo chơi Lữ Châu một vòng.
Lý Ngang thở dài, rồi lại tiếp tục gãi mạnh hơn, hoàn toàn lột xuống lớp da người do sinh vật bản mẫu cải tạo.
Hiểu thư sinh chậm rãi lùi về phía sau, cách thi thể của Ngô Hồ và Tây Môn đạo sĩ càng xa càng tốt, âm trầm nói:
- Đây là cái gì?! Ngươi đã làm gì Ngô Hồ?
- Không có gì nha, chỉ mời hắn ăn chút đồ mà thôi.
Lý Ngang thản nhiên gạt đi mảnh da vụn còn dính trên ngón tay, tùy ý cười nói:
- Yên tâm, lát nữa các vị cũng sẽ được nếm thử.
Khóe mắt Nguyễn Thiên nhìn qua thi thể Ngô Hồ đang đứng im tại chỗ vẻ mặt đờ đẫn, trái tim của hắn nháy mắt như bị đông cứng lại.
Hắn thà chết chứ không trở thành kẻ âm trầm kinh khủng, không có chút dáng vẻ tôn nghiêm nhân quyền như thế này.
- Muốn giết ta? Ta cho ngươi chết trước!
Khuôn mặt Nguyễn Thiên dữ tợn gầm lên một tiếng, sau đó trở tay ném ra hai cái ám khí hình trụ bằng sắt lớn chừng ngón tay cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận