Người Chơi Hung Mãnh

Chương 723: Mô phỏng da mặt

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Bạch Vĩnh Nghiễn bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn hồ lô màu vàng treo bên dưới bảng hiệu của Tế Lâm Đường một cái, thuận miệng dặn dò xa phu ở ngoài cửa đợi một lát, rồi cất bước đi vào trong tiệm thuốc.
Chưởng quầy của hiệu thuốc nhìn thấy vị khách quan này thì hết sức nhiệt tình, sai tiểu nhị tiếp đón mấy vị khách khác, còn bản thân thì bước nhanh đến phía trước quầy hàng, cung kính nói:
- Bạch tiên sinh đã tới rồi đấy à, hôm nay ngài muốn bốc thuốc gì?
Vẻ mặt Bạch Vĩnh Nghiễn không có gì thay đổi, chỉ thản nhiên nói:
- Phòng phong, cẩu cốt diệp, phục linh, hổ huyết đằng ba năm tuổi...
Đợi cho ông ấy nói tên thuốc xong, chưởng quầy mới cau mày nhớ lại, hơi do dự rồi nói:
- Thật không may, hổ huyết đằng ba năm tuổi ở đây đã bán hết rồi, chi bằng để ta đưa ngài đến phòng kho xem thử? Nơi đó vẫn còn vài cây hổ huyết đằng hai năm tuổi.
- Ừm.
Bạch Vĩnh Nghiễn gật đầu, được chưởng quầy của tiệm thuốc dẫn đường, đi lên lầu hai, bước vào một gian phòng trống.
Hai bên trái phải đều không có người, chưởng quầy mới cúi người kính cẩn lễ phép nói với Bạch Vĩnh Nghiễn:
- Bạch tiên sinh, Tống đà chủ đang đợi ngài ở bên trong.
- Mở cửa đi.
Bạch Vĩnh Nghiễn lạnh lùng nói.
Căn Tế Lâm Đường này, là sản nghiệp thuộc phân đà Lữ Châu của Bạch Liên giáo, chưởng quầy và cả tiểu nhị của tiệm thuốc, đều là tín đồ của Bạch Liên giáo.
Lúc bình thường, thì bọn họ buôn bán, hành y giúp đời, bán thuốc cứu người,
Nhưng nếu Thánh Bạch Liên truyền mệnh lệnh xuống, bọn họ cũng có thể trở nên điên cuồng mà hạ độc vào thuốc, thậm chí còn bỏ chất độc, làm ô nhiễm toàn bộ nguồn nước của cả thành Lữ Châu.
Bạch Vĩnh Nghiễn làm khách khanh của Thục vương phủ, có thân phận đặc biệt, không thể để bại lộ,
Mỗi khi cấp trên muốn liên lạc với ông ta, sẽ âm thầm thay đổi kích thước lớn nhỏ, màu sắc hoặc hoa văn của hồ lô treo ở trước cửa Tế Lâm Đường,
Để hẹn gặp mặt ông ta tại mật thất trong Tế Lâm Đường.
Chưởng quầy lấy chìa khóa đeo bên hông xuống, mở cánh cửa ngầm ra,
Cửa ngầm dẫn đến một gian phòng khác, bên trong đã có vài người đang ngồi.
Đà chủ Tống Kiệt của Thánh Bạch Liên phân đà Lữ Châu, vài phó đà chủ cùng cấp với Bạch Vĩnh Nghiễn, còn có... hai cô gái trẻ tuổi mặc áo trắng?
Trong lòng Bạch Vĩnh Nghiễn hơi kích động, giống như hắn đã từng gặp hai cô gái này.
'Sao hai cô ta lại đến đây?'.
Bạch Vĩnh Nghiễn cảm thấy khó hiểu, thế lực của Bạch Liên giáo tại thành Lữ Châu, cơ bản đều là quân đội riêng của vị hộ pháp nào đó,
Vị hộ pháp đó không hòa hợp với Thánh Tử, từng nảy sinh xung đột tấn công lẫn nhau mấy lần,
Hầu gái của Thánh Tử, tại sao lại xuất hiện ở Lữ Châu? Hơn nữa xem ra, Lữ Châu đà chủ Tống Kiệt còn trò chuyện với các cô ấy rất là vui vẻ?
Tống Kiệt không sợ sẽ có người đi bẩm báo hộ pháp, cắt chức của hắn hay sao?
Hay là, hộ pháp và Thánh Tử đã không còn đấu đá, mà cùng chung sống hòa bình?
Rất nhiều câu hỏi quanh quẩn trong tâm trí của Bạch Vĩnh Nghiễn, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì.
Tống Kiệt thấy Bạch Vĩnh Nghiễn đi đến gần, thì đứng dậy cười tít mắt nghênh đón,
- Bạch tiên sinh đến rồi sao, mau ngồi xuống đi.
Bạch Vĩnh Nghiễn ngồi trên ghế chắp tay, ánh mắt liếc qua hai người hầu gái, đã biết rõ nhưng vẫn vờ hỏi:
- Đà chủ, hai vị này là...
Tống Kiệt giới thiệu với ông ta:
- Hai vị tỷ muội thánh giáo này, chính là hầu gái bên cạnh Thánh Tử của chúng ta. Lần này đến Lữ Châu, là để trao đổi một chút cùng phân đà Lữ Châu chúng ta, về chuyện Tường Thụy của sứ đoàn An Nam.
- Việc này... không phải là đã thương lượng ổn thỏa hết rồi sao?
Bạch Vĩnh Nghiễn chần chừ nói:
- Sứ đoàn An Nam sau khi tiến vào Lữ Châu sẽ nghỉ chân tại chùa Vĩnh Linh, ngày tiếp theo Thục vương sẽ tổ chức yến hội ở vương phủ, để đón tiếp sứ đoàn An Nam,
Đến lúc đó, chúng ta sẽ nội ứng ngoại hợp, vào thời điểm yến hội kết thúc, sẽ bất ngờ tập kích Thục vương phủ, mạnh mẽ cướp đi lồng sắt giam giữ Tường Thụy.
Kế hoạch này được cấp cao của Bạch Liên giáo vô cùng xem trọng, từ mấy tháng trước đã bắt đầu tìm cách.
Để tăng thêm tỉ lệ thành công, vị hộ pháp Thánh giáo kia còn cung cấp cho phân đà Lữ Châu không ít sung quân vật tư, có ý đồ trang bị đến tận răng cho những người tham gia kế hoạch này.
- Vốn dĩ đúng là như thế.
Tống Kiệt gật đầu, cùng liếc mắt với hai người hầu gái,
- Có điều hiện tại tình hình có hơi đặc biệt...
Bạch Vĩnh Nghiễn nhíu mày hỏi:
- Tình hình như thế nào?
- Bọn ta muốn, tiếp cận gần hơn với hiện trường diễn ra mọi chuyện,
Tống Kiệt chậm rãi nói:
- Không phải là không tin tưởng ngươi, chỉ là nếu thật sự có thể có mặt tại hiện trường, thì chắc chắn có thể tăng thêm tỉ lệ thành công.
Cho nên, ngươi có thể thay bọn ta sắp xếp chỗ ngồi ở trong yến hội không?
- Cái gì?
Bạch Vĩnh Nghiễn cau mày, đứng dậy trầm giọng nói:
- Không thể được! Thục vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, cho dù ta là khách khanh ở vương phủ dốc lòng phục vụ mười năm nay, cũng chỉ là có cơ hội tham gia vào yến hội mà thôi.
Hoàn toàn không có hy vọng sắp xếp thêm chỗ ngồi.
Ngay lúc đó, ông ta vô cùng bất mãn và hoài nghi nhìn về phía Tống Kiệt và hai người hầu gái,
- Tống đà chủ, đây là ý của hộ pháp, hay là suy nghĩ của bản thân ông?
- Là suy nghĩ của ta.
Tống Kiệt thở dài, lại liếc mắt cùng hầu gái, than thở:
- Nếu không thể sắp xếp chỗ ngồi, vậy đành phải dùng phương án thứ hai thôi.
- Phương án thứ hai?
Bạch Vĩnh Nghiễn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, trong căn phòng nhỏ hẹp này tất cả ánh mắt đều đang nhắm vào hắn, thờ ơ, lạnh lùng như băng, dường như muốn nuốt chửng hắn.
- Đúng vậy.
Tống Kiệt gật đầu,
- Ngươi xem, có thể chủ động từ bỏ tấm da mặt này hay không, để bọn ta mạo danh thành ngươi, tiến vào Thục vương phủ...
Vừa nói, gương mặt của Tống Kiệt, đã lặng lẽ bắt đầu biến đổi.
Cái trán, hai mắt, mũi, miệng, tóc, tai...
Cho đến khi hắn nói xong chữ cuối cùng, thì khuôn mặt của Tống Kiệt, lại biến thành giống Bạch Vĩnh Nghiễn y như đúc.
- Ngươi!
Bạch Vĩnh Nghiễn từ trên ghế đứng phắt đậy, vô cùng kinh hãi nhìn Tống Kiệt,
- Ngươi mô phỏng da mặt của ta?
- Không chỉ muốn mô phỏng toàn bộ gương mặt của ngươi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận