Người Chơi Hung Mãnh

Chương 731: Lang khuyển

Thục Vương nghe có chút không đúng, vội vàng hỏi:
- Hắn ta đang nói cái gì thế?
- Thời gian...
Sắc mặt của Tống Thư Khinh khẽ thay đổi, thấp giọng nói lại:
- Nửa canh giờ, năm mươi năm, ba mươi mốt năm, mười một năm... Hắn nhìn mỗi người, liền nói ra một cái thời gian.
Người được gọi là "Liêm Công" tham sự lục quân của Vương Phủ bộc lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói:
- Đây... Là có ý gì?
- Chẳng lẽ nào, hắn ta đang tính toán thời gian hôn sự của mỗi người ở đây hay sao?
Bạch Vĩnh Nghiễn hít vào một ngụm khí lạnh, nói:
- Thật sự không dám giấu giếm, Bạch mỗ bên ngoài ngoại trừ biết một chút phong thủy, còn biết một chút cách xem tướng mạo. Thời gian mà tường thụy này nói ra, cùng với nhân duyên và mệnh số mà ban nãy Bạch mỗ xem tướng mạo cho các vị không có sai lệch chút nào. Duyên phận là do trời định, hạnh phúc là do chính bản thân mình, muốn biết người và ta kết hôn ở thời gian nào sao? Phải sửa lại trong thư tín tên họ người nam và tên tuổi người nữ, giống như Quách Tĩnh thêm Hoàng Dung vậy. Gửi thư đến chỗ của khách khứa Bạch Vĩnh Nghiễn trong Thục Vương phủ. Trong thư bí mật kèm theo đồng tiền hoặc ngân phiếu. Thì có thể biết được chỉ số nhân duyên và ngày hoàng đạo để lập gia đình của người và ta.
Tất cả mọi người ở bên trong phủ Thục Vương, ai nấy cũng mang một vẻ mặt mơ hồ, tại sao người này lại còn lên biển quảng cáo lên giống Hồng Nương ở đây vậy?
Người vượn làm như không nghe thấy lời nói linh tinh của Bạch Vĩnh Nghiễn, vẫn như cũ liếc nhìn khác khứa ở đây, nói lên thời gian là:
- Bảy năm, mười tám năm, sáu tháng...
- Không phải nhân duyên.
Tống Thư Khinh thấy người vượn đánh giá đến hắn ta "năm mươi năm", vẻ mặt đang u ám bỗng dịu đi không ít.
Nhẹ giọng nói:
- Thứ hắn ta nói, chắc hẳn là thời gian chết của chúng ta...
Thời gian chết hả?
Khách khứa ở đây tỉnh táo lại, báo đến thời gian ngắn thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Báo đến thời gian dài, cũng bộc lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, muốn nói lại thôi.
Người vượn vẫn như cũ báo thời gian, ngẫu nhiên sẽ bỏ qua mấy người, như Bạch Vĩnh Nghiễn, Thục Vương, tăng nhân An Nam, Ngư Khánh Thu, vân vân...
Đợi cho người vượn nói hết một vòng, đầu hắn ta lại cúi xuống một lần nữa, lại tiếp tục rơi vào yên lặng.
- Này, này...
Thục Vương há hốc mồm, nhìn về phía tăng nhân An Nam, hỏi:
- Đại sư, vừa rồi tường thụy nói, thật sự là thời gian chết hay sao?
- Bần tăng không biết.
Lão tăng cao gầy chậm rãi lắc đầu:
- Tường thụy siêu thoát phàm tục, chúng ta không thể có cách nào đoán được. Có thể là, cũng có thể không phải.
- Nói hươu nói vượn!
Sắc mặt của Vũ Chu lão giả cực kỳ khó coi, oán hận nói:
- Chúng sinh tam giới, sáu thú Luân Hồi, như xoáy hỏa luân. Số mệnh sống hay chết, chỉ có Sinh Tử Bộ mới có thể nói chính xác. Chỉ là một loại người vượn lông lá, sao có thể ngông cuồng nói bậy như vậy chứ?
Khó trách tại sao Vũ Chu lão giả lại kích động như thế, vừa nãy người vượn đánh giá ông ta, chỉ có nửa canh giờ.
- Muốn biết tường thụy nói có phải là thời gian chết hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết hay sao.
Bạch Vĩnh Nghiễn đứng ở bên cạnh thấp giọng cười, nói:
- Nếu như vi huynh sau nửa canh giờ nữa chết bất đắc kỳ tử, thì là chính xác. Nếu như không chết bất đắc kỳ tử, thì là sai rồi.
- Bạch Vĩnh Nghiễn!
Vũ Chu lão giả xoay người lại, râu tóc đều dựng đứng lên, âm trầm tức giận nói:
- Tốt nhất là ngươi nên câm miệng của ngươi lại đi.
Bạch Vĩnh Nghiễn vẫn cười, nói:
- Vi huynh đừng nổi giận mà, ta còn chưa có nói hết đâu. Nếu ngươi lo lắng tường thụy nói chính là thời gian chết, bản thân ngươi có thể sau nửa canh giờ nữa chết bất đắc kỳ tử. Thì chẳng phải nên ra tay trước khi thời gian đến, đầu tiên chẳng phải là nên bảo vệ tính mạng của mình à. Dùng việc này để đánh vỡ lời tiên đoán thời gian chết của tường thụy, có đúng hay không?
Bạch Vĩnh Nghiễn mặt mày hớn hở nói:
- Nếu vi huynh sợ đau không muốn động thủ, tiểu đệ cũng có thể làm hộ cho. Đảm bảo ngươi sẽ được chết một cách rất thoải mái vui vẻ.
- Kỳ lạ, ta thấy chẳng bằng ngươi chết trước đi!
Vũ Chu lão giả lộ ra vẻ mặt dữ tợn, vỗ vào ống trúc đeo bên hông.
Cái nắp của ống trúc ngay lập tức bay ra ngoài.
Một con Lang Chu toàn thân mọc đầy lông tơ dài như kim châm chui ra từ bên trong ống.
Gặp gió liền dài ra, nhanh chóng bành trướng, trong thời gian một hơi thở đã biến thành kích thước của một con lang khuyển.
Trong tiếng hô sợ hãi của các vị khách khứa, tám chi của nó cùng sử dụng, tập kích bất ngờ, hướng về phía của Bạch Vĩnh Nghiễn mà phóng đi.
- Tại sao vi huynh lại kích động như thế? Chẳng qua Bạch mỗ chỉ đưa ra một lời đề nghị nho nhỏ thôi mà.
Bạch Vĩnh Nghiễn lắc đầu xòe bàn tay ra vỗ lên trên mặt đất, nói:
- Cẩn thận khi kích động quá mức, tâm huyết dâng lên, trước khi đến nửa canh giờ nữa đã rời bỏ chúng ta mà đi rồi.
Bàn tay vừa vỗ xuống sàn nhà làm bằng gỗ, trong nháy mắt sàn nhà đã mọc ra cái cây mà chạc cây của nó vô cùng rậm rạp, lấy Bạch Vĩnh Nghiễn làm trung tâm, hướng về phía trước mà lan rộng và khuếch trương về phía trước.
Trong nháy mắt đã hóa thành một cái cọc trụ buộc ngựa to lớn, kẹp vào giữa khoảng cách các chân của lang chu, khiến cho chúng nó lơ lửng giữa không trung không thể rơi xuống đất, chỉ có thể cự khổ vô ích mà liều mạng lắc lư tán cái chân gầy nhỏ.
- Đủ rồi! Đây là tiệc tối của bổn vương, hai người các ngươi là có âm mưu tạo phản hay sao?
Thục Vương hét lớn lên một tiếng.
Vũ Chu lão giả và Bạch Vĩnh Nghiễn cùng một lúc dừng động tác trong tay lại, nhìn chằm chằm vào nhau, hừ lạnh một tiếng, cùng thu tay về.
Nhánh cây to lớn co rút vào và khô héo.
Con lang chu vừa rơi xuống đất đã quay lại phía sau, dần dần thu nhỏ, bò trở vào trong ống trúc đeo bên hông của Vũ Chu lão giả.
- Hừ!
Thục Vương hừ mũi một tiếng, thịt mỡ trên người rung rung mấy cái, quay đầu nhìn về phía người vượn bên trong lồng giam, trầm giọng hỏi:
- Lời ngươi vừa nói ban nãy, là thời gian còn sống của mọi người hay sao?
- Đúng, cũng không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận