Người Chơi Hung Mãnh

Chương 732: Thiên mệnh

Người vượn thấp giọng, trả lời:
- Ta có thể nhìn thấy thiên mệnh bên trong hơi thở của một số bộ phận không đáng kể, mà một bộ phận ấy cũng không nhất định đại diện cho toàn bộ sự thật đằng sau. Hơn nữa thiên miệng có thể thay đổi, việc là do người làm. Giống như có thể tìm thấy đường sống mỏng mong, vậy tất nhiên là không thể đi ngược lại với thiên mệnh.
- Tụy gà nhân sâm sao?
Bạch Vĩnh Nghiễn nghe vậy bỗng nhiên sững sờ, tự mình lẩm bẩm:
- Tụy gà thì ta biết, người tham gia gà, mỹ vị bậc nhất. Nhưng mà tuyến tụy này là xảy ra chuyện gì, cùng với hương vị của canh gà không hợp chút nào.
May mắn là Thục Vương không nghe thấy lời mà Bạch Vĩnh Nghiễn nhỏ giọng lẩm bẩm, nếu không chắc chắn huyết áp của ông ta sẽ tăng cao mà chết.
- À...
Thục Vương nhíu mày suy ngẫm một lúc, nói:
- Vừa nãy bổn vương hỏi ngươi bổn vương có sống được đến trăm tuổi hay không. Vì sao người nói tuổi thọ của những người khác, lại bỏ qua bổn vương và đám người Ngư Thiên hộ vệ chứ?
Người vượn không trả lời, tự mình nhắm mắt nghỉ ngơi, như là không nghe thấy nghi vấn của Thục Vương.
- Có lẽ...
Cao tăng của Vĩnh Linh tự nói:
- Vương gia có long khí của hậu duệ Thiên Hoàng quý tộc Thiên Hoàng hộ thể, vận mệnh gắn với đất nước, quý không thể xâm phạm. Mà Ngư Thiên hộ vệ, các trọng thần còn lại của Tây Hán, quyền cao chức trọng, là tâm phúc rất được bệ hạ tin tưởng. Cộng thêm tu vi cao thêm, cho nên khó có thể dự đoán được.
- Thiên Hoàng quý tộc sao? Ha ha.
Thục Vương vỗ vỗ vào cái bụng tròn trịa của mình, cảm phúc khó nói cười lên một tiếng.
Mà Ngư Khánh Thu cũng mở mắt ra, thờ ơ liếc mắt quan sát tất cả một lượt.
- Vậy ta thì sao?
Bạch Vĩnh Nghiễn giơ cao một cái tay lên, giống như một đứa bé tò mò, hỏi:
- Bạch mỗ không phải là hoàng thân quốc thích, cũng không phải trọng thần của quốc gia, vì sao lại không nhìn thấy tuổi thọ còn lại chứ?
- Cái này...
Cao tăng Vĩnh Lâm Tự không khỏi rơi vào thế khó, thật ra ông ta cũng không hiểu cơ chế tiên đoán của tường thụy cho lắm, lời nói vừa rồi cũng chỉ là để lại một đường lui.
Không nghĩ đến Bạch Vĩnh Nghiễn lại không hiểu ý như vậy, tại sao lại còn tiếp tục hỏi đến cùng.
Tâm tư của vị cao tăng nhanh chóng suy nghĩ, muốn tùy tiện nói ra một lý do cho qua.
Bạch Vĩnh Nghiễn cũng đã nắm chặt bàn tay, giống như là hiểu ra được điều gì, nói:
- Ta hiểu ý của đại sư, ý của tường thụy, là nói nếu như từ bây giờ trở đi ta chăm chỉ khắc khổ, đọc sách thánh hiền. Có thể thi đỗ chức cao, được vào triều làm quan, trở thành trọng thần của quốc gia. Thậm chí có thể cưới được công chứ, trở thành Phò mã gia, biến thành hoàng thân quốc thích đúng không? Hiểu rồi, ta sẽ học hỏi tứ thư ngũ kinh.
Sắc mặt của cao tăng hơi căng thẳng, hoàn toàn không hiểu liên tưởng của Bạch Vĩnh Nghiễn cho lắm.
- Tục ngữ có mây, lúc trước có ngọn núi, trên núi có ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng, bộ dáng trông thật xinh đẹp. Xinh đẹp cũng không tranh xuân, chỉ đem mùa xuân về, đợi đến lúc hoa ở khắp nơi trên núi nở rực rỡ, ông ấy ở trong bụi cây cười.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Vĩnh Nghiễn như là đã hiểu ra điều gì, chắp tay hành lễ, dùng giọng điều thành kính nói với tăng nhân của Vĩnh Lâm Tự:
- Đại sư, chờ đến lúc tên của ta được viết lên bảng vàng, nhất định sẽ quyên tiền quyên vật, xây một ngôi miếu bên cạnh Vĩnh Lâm Tự. Tên của miếu ta cũng đã nghĩ rồi, gọi là Di Hồng Tự, có nghĩa là mùa xuân thật dễ chịu, có được không?
Tên này nghe không thích hợp cho lắm, tại sao lại có cảm giác ngôi miếu này không đứng đắn lắm nhỉ?
Cao tăng đứng nguyên tại chỗ, đành phải tụng một câu Nam Mô A Di Đà Phật.
Người vượn ngẩng đầu về phía đông, híp hai mắt lại, giống như nhìn ra ra, nói:
- Lại có người chết...
- Ai đã chết thế?
Bạch Vĩnh Nghiễn thấp giọng truy hỏi, nói:
- Vị huynh đệ người vượn này, ngươi là người vượn không phải thần côn, nói chuyện có thể đừng nói hàm hộ như vậy được không, nói rõ ràng một chút được chứ?
Người vượn quay đầu lại nhìn về phía của Bạch Vĩnh Nghiễn, hai mắt không có tiêu cự, tự mình lẩm bẩm:
- Ngươi rất kỳ lạ, ta không thể nào nhìn thấu được ngươi.
- Nhìn không thấu là được rồi, ta vừa mới đi nhà vệ sinh xong, bên trong không thắp đèn, quả thật là giơ tay lên cũng không thể nhìn rõ được năm ngón.
Bạch Vĩnh Nghiễn liên tục gật đầu nói:
- Lần sau ta sẽ đề nghị đầu bếp của Vương phủ thả thêm bột huỳnh quang vào. Như vậy mọi người cũng không cần phải đốt đèn ở trong nhà vệ sinh nữa.
Người vượn không để ý đến Bạch Vĩnh Nghiễn cười lạnh, hai mắt trống rỗng, tự lẩm bẩm, nói:
- Rất nhanh nó sẽ tỉnh lại...
- Ai sẽ tỉnh lại rất nhanh cơ?
Bạch Vĩnh Nghiễn truy hỏi:
- Trời ạ, ông bạn già của tôi ơi! Coi như là Hạo Thiên Thượng Đế đi, ngươi có thể hay không đừng có dùng giọng điệu cằn nhằn, lải nhải để nói chuyện hay không? À, ý ta là, nếu như ngươi vẫn dùng giọng điệu này để nói. Cẩn thận ta lấy giày đá ngươi thật mạnh đấy! Ta thề, ta thật sự sẽ làm như vậy!
Ta muốn có một cây đòn!
Bởi vì cái gọi là oan gia song hành, Thần Côn có thể lải nhải lừa dối người khác thì chỉ cần một cái là đủ rồi.
Nếu như xuất hiện hai cái cùng lúc, chắc chắn là có người cố tình bố trí trùng với nhau, thật không có ý nghĩa.
Người vượn vẫn không để ý đến Bạch Vĩnh Nghiễn đang tranh luận, cúi thấp đầu xuống một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn ngập sự mờ mịt.
- Này này này! Có nghe thấy ta đang nói chuyện không vậy.
Bạch Vĩnh Nghiễn vẫy vẫy bàn tay, truy hỏi:
- Vừa nãy ngươi nói ai đã chết? Ai đã tỉnh?
- Ta có nói lời này hay sao.
Vẻ mặt của người vượn mơ màng, nói:
- Ta không nhớ gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận