Người Chơi Hung Mãnh

Chương 753: Thủ quyết

Môn đồ Bạch Liên gật đầu kêu đúng, còn nói thêm:
- Ngư Khánh Thu có nói, nếu vào sai đường hầm ở tầng thứ ba, thì nguy hiểm phải đối mặt còn lớn hơn nhiều so với ở tầng hai.
Những tiếng động chúng ta nghe được vừa nãy, chính hắn mở sai cửa, khiến cho thứ gì đó được thả ra ngoài.
Còn chưa dứt lời, sâu trong đường hầm lại truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, thậm chí tiếng động lần này còn gần hơn lần trước.
Ầm!
Đất đá cuồn cuộn đổ xuống như mưa đá, toàn bộ đoạn đường hầm đều chấn động, giống như giây tiếp theo sẽ sập xuống, khiến cho ngàn vạn đất đá vùi lấp tất cả những con người đang sợ hãi thấp thỏm ở đây.
Gió lốc ập đến lần thứ hai, trong mắt của Công Dương Hãn đang được lão giả lông mày trắng bảo vệ hiện lên một tia kiên quyết, hắn đẩy thuộc hạ ra, từ thắt lưng lấy ra một miếng ngọc bội hình tròn, rồi dứt khoát bóp nát nó.
Keng!
Tiếng ngọc thạch vỡ toang trong trẻo như vậy, ngay cả trong gió lốc rít gào cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
Một bóng người khổng lồ màu đỏ son chầm chậm xuất hiện sau lưng Công Dương Hãn, đội mũ sắt hình rồng, mặc áo giáp, tay phải cầm một cây thương ngắn, tay trái nâng một tòa tháp, mặt mũi nhân hậu, vô cùng trang nghiêm,
Nhưng lại toát ra một luồng tà ý dữ tợn hấp thu tâm hồn của con người ở giữa mặt.
Bóng người từ từ mở to đôi mắt đỏ đậm, gió lốc khắp trời bất ngờ ngừng lại, cả đường hầm chìm vào yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Chỉ còn tiếng thở gấp căng thẳng của giáo chúng Bạch Liên,
Cùng với tiếng máu rỉ ra từ hai bên vai vẫn còn cắm hai mũi tên của Tống Kiệt.
Răng rắc răng rắc.
Từ nơi cực xa truyền đến âm thanh nhỏ vụn,
Ở góc đường hầm, phát ra ánh sáng màu cam, như là có người cầm một cây đuốc sáng rực, đang chậm rãi đi đến gần bên này.
- Có, ai, không?
Ở trong góc đường, tiếng người thảm thiết khàn khàn trầm thấp, đứt đoạn vang lên,
- Cứu, cứu, ta.
Khuôn mặt của tất cả giáo chúng Bạch Liên kể cả Công Dương Hãn đều trở nên căng thẳng, không tự chủ mà nắm chặt lấy vũ khí.
- Có, ai, không?
Người nọ vẫn cứ la lên, tiếng bước chân sột soạt ngày càng gần.
Cuối cùng, ngọn đuốc màu đỏ cam đã rẽ qua góc này, giáo chúng Bạch Liên có thể nhìn thấy rõ "thứ" đang gào thét.
Đó là một con quái vật khổng lồ to lớn đến mức gần như chen kín đường hầm rộng rãi.
Cơ thể của nó dài và hẹp, giống như rết và giun kết hợp lại với nhau,
Lưng được bao phủ bởi một lớp giáp xác màu đen và nặng nề, hai bên giáp xác rải rác mấy trăm cặp chân màu trắng, lúc nó bước qua bùn đất sẽ phát ra âm thanh dày đặc khiến cho người khác nghe thấy thì da đầu tê buốt, toàn thân khó chịu.
Mà phần giáp xác trên đầu con rết, lại vặn vẹo biến hình, hiện ra hình dáng của một cái mặt người.
Bên trong hai hốc mắt trống rỗng của cái mặt người, lại sinh ra một cái hình cầu phát sáng màu da cam, giống như là con mắt, mà cũng giống như cái đèn lồng.
Giữa xương hàm trên và dưới của khuôn mặt người, có ba cái xương trắng hình răng cưa dài ra,
Ba mũi khoan răng cưa kết hợp lại một chỗ, tạo thành một cấu trúc tương tự như con lăn hình nón được sử dụng trong công trình giếng khoan hiện đại.
- Có, ai, không?
Con rết khổng lồ rẽ vào góc, từ từ bò về phía đám người,
Khuôn mặt người khổng lồ ở trên đầu phát ra tiếng kêu khàn đặc và đục ngầu,
Ba mũi khoan răng cưa trong miệng nó từ từ chuyển động, nghiền nát hòn đá gần nó thành bột mịn.
- Rốt cuộc đây là thứ gì vậy.
Lão giả lông mày trắng có kiến thức rộng rãi, giờ phút này cũng không chịu được mà bàn tay thấm đẫm mồ hôi, toàn thân ớn lạnh.
Những giáo chúng Bạch Liên khác, thì sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy, gần như muốn chạy trốn.
Công Dương Hãn hít sâu một hơi, hai tay bắt chéo trước mặt, mười ngón tay đan vào nhau tạo ra một cái thủ quyết phức tạp,
Toàn hắn thân khẽ run lên, giống như là đang chịu áp lực rất lớn.
Theo sự run rẩy của Công Dương Hãn, bóng người tà dị ở phía sau hắn chậm rãi nâng tay phải lên, từng chút một làm ra động tác chuẩn bị phóng đoản thương trong tay đi.
Trong đoạn đường hầm này áp lực không biết từ đâu đè xuống, bụi bặm bay lơ lửng trong không khí đều bị cưỡng ép rơi xuống.
Nhân Diện Ngô Công kia tự bò đến, chớp chớp đôi mắt phát sáng của nó, nhìn chăm chú vào đám người nhỏ bé ở trước mắt,
Giống như cảm nhận được nguy hiểm, nó há mũi khoan răng cưa trong miệng, hít sâu một hơi.
Lượng khí được hít vào rất lớn,
Khiến cát bụi bị cuốn lên, đất đá cũng bay lên, tất cả đều bị hút vào bên trong miệng của con rết.
Khoang bụng của Nhân Diện Ngô Công vốn đã nặng nề, sau khi hít khí vào lại càng phình to hơn.
Thịt côn trùng trắng nhợt, tràn ra khỏi các khe hở trên lớp giáp xác đen như mực.
Tiếp đó, Nhân Diện Ngô Công mở miệng ra.
Giáo chúng Bạch Liên ở cuối đường hầm vẫn còn đang trong tình trạng thiếu dưỡng khí do không khí bị hút hết gây ra.
Hai mắt tối sầm nhìn thấy con rết mở miệng, trong nháy mắt liền hiểu được nó muốn làm gì,
Bọn họ đều điên cuồng bám chặt vào vách đường hầm, bò sát xuống đất.
Từ trong miệng Nhân Diện Ngô Công, phun ra một trận gió lớn mạnh mẽ có thể so với một cơn lốc,
Cát sỏi bay đầy trời trong cơn gió lốc hỗn loạn, còn nguy hiểm hơn nhiều so với cái gọi là ám khí sắt sa khoáng,
Hai tên giáo đồ Bạch Liên đứng ở phía trước thậm chí còn chưa kịp rên một tiếng, đã bị cát bụi đâm xuyên qua thân hình, ma sát vào làn da và xương cốt, trực tiếp mất mạng.
- Bảo vệ Thiếu chủ!
Lão giả lông mày trắng hô to đến khàn cả giọng, hai mắt nheo lại, chắn trước người Công Dương Hãn.
Những giáo chúng Bạch Liên khác nghe được tiếng kêu gọi, cũng không màng tính mạng của bản thân, gắng gượng đứng lên,
Người thì cầm khiên ngăn cát sỏi lại,
Người thì sử dụng pháp thuật làm gió thổi chậm hơn,
Hoặc là dùng thân thể bằng xương bằng thịt, dũng cảm không sợ chết phối hợp thành một bức tường người, che chở ở trước mặt của Công Dương Hãn.
- Ta sẽ tạo thành phần đầu!
Tống Kiệt hô lớn một tiếng, từ trên mặt đất nhảy thẳng lên, đáp trên đỉnh đầu của một giáo chúng Bạch Liên,
Một tay chống đầu, tay còn lại chống hông, bày ra tư thế như La Hán nằm ngang ngủ,
Vừa vặn dùng cái ót bị lõm xuống của hắn, chắn ở trước mặt Công Dương Hãn, khiến cho hắn ăn một miệng da đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận