Người Chơi Hung Mãnh

Chương 756: Đáng mừng

Phụt.
Nỏ tiễn kim loại có khắc chữ bỗng nhiên bốc cháy dữ dội, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, hơi nóng cuộn trào, chiếu vào Trịnh Lục như một ngọn lửa.
Mặt Công Dương Hãn không có cảm xúc gì, hắn thay đổi phương hướng của nỏ tiễn, chỉ về phía bóng lưng của một tên giáo chúng Bạch Liên khác đã tiếp xúc với sợi nấm màu trắng.
Tên giáo chúng kia ngập ngừng xoay người lại, xương cốt toàn thân đều đang phát ra tiếng ma sát kẽo kẹt cứng ngắc.
Hắn vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, thân thể và cánh tay đều rất bình thường,
Chỉ là trên mặt mọc lên những cây nấm tươi tốt, khiến người khác liên tưởng đến khúc gỗ khô phủ đầy nấm vào ngày mưa.
Đây là thứ gì vậy!
Mọi người sợ đến mức toát mồ hôi, sống lưng cũng cảm thấy ớn lạnh,
Chỉ có Tống Kiệt nuốt nước miếng liên tục, hai mắt lấp lánh lẩm bẩm nói:
- Nấm hương, mộc nhĩ, nấm kim châm, nấm Khẩu Bắc, nấm tuyết.
Nấm mọc dày đặc trên khuôn mặt đó, màu sắc khác nhau, có thể mơ hồ phân biệt được các bộ phận trên khuôn mặt người thông qua màu sắc khác nhau của chúng.
Đột nhiên, người nấm mở miệng ra, hoặc nói là mở vị trí vốn dĩ là miệng ra, nói ra một chuỗi âm thanh khản đặc không rõ lời.
Nhưng mà ngày càng nhiều sợi nấm vốn dĩ bay lơ lửng trong không khí, lại bị hơi nóng thúc đẩy,
Mà lao về phía đám người Bạch Liên với tốc độ nhanh hơn.
Công Dương Hãn lạnh lùng thu nỏ, buông cánh tay xuống, ngón cái vẽ ra một cái thủ quyết, khẽ nói:
- Gió đến!
Một trận gió nhẹ bất ngờ xuất hiện, từ phía sau lưng mọi người rít gào thổi đến, thổi lông tơ đang bay đầy trời quay ngược về đường hầm, rồi bị hai ngọn đuốc ở bên trái và bên phải đường hầm đốt sạch.
Vẻ mặt của Công Dương Hãn cũng thả lỏng bớt, nhưng mà hắn cũng không biết phải làm gì với những sợi nấm đã xâm nhập vào hai bên vách đường hầm.
Lấy xác con rết làm trung tâm, những sợi nấm trắng chui sâu vào bùn đất rồi lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng, từng chút từng chút nhuộm trắng vách tường của đường hầm.
- Chúng ta đi thôi, đừng chạm vào vách tường.
Công Dương Hãn quyết định thật nhanh, dẫn dầu mọi người dọc theo đường hầm tiếp tục vào sâu hơn.
Rất nhanh, bọn họ đã gặp một cái ngã ba đường dẫn đến ba hướng khác nhau,
Phía trên giao lộ có viết mấy hàng chữ nhỏ,
"Khi gặp phải một con hổ đã tu luyện thành yêu trong tự nhiên, cách chính xác để tồn tại là:
Tự xưng là Võ Tòng, rút vũ khí ra chiến đấu với nó.
Quay đầu bỏ chạy, tranh thủ chạy trốn nhanh hơn cả đồng bọn.
Quỳ xuống nhận nó làm cha".
Lão giả lông mày trắng cầm theo bó đuốc đi ở phía trước nhóm người, hơi nheo mắt lại suy nghĩ, đây chính là nơi được gọi là tầng thứ hai của đường hầm,
- Phải trả lời câu hỏi, mới có thể đi tiếp được sao.
Lão giả lông mày trắng vẫn còn suy nghĩ đáp án của câu hỏi, Tống Kiệt đã sải bước đi ra khỏi đám người, dẫn đầu làm gương đi vào con đường hầm thứ ba.
Lão giả lông mày trắng vội vàng gọi hắn lại:
- Tống đà chủ dừng bước, nếu như đi sai thì có thể sẽ bị trừng phạt.
- Không sai đâu,
Tống Kiệt không quay đầu lại mà nói:
- Lựa chọn một và hai đều là sai, chỉ có quỳ xuống nhận cha thì hổ yêu mới tha cho ông một con đường sống, bởi vì hổ dữ không ăn thịt con.
Ở một đường hầm khác, Ngư Khánh Thu cũng dẫn theo binh lính vừa mới xuống đường hầm, đang đứng ở trước ngã ba đường.
"Trầm Hương phá núi cứu mẹ là một trong những thần thoại cổ đại kinh điển. Để nhanh chóng cứu mẹ về đoàn tụ với gia đình, Trầm Hương nên:
Một: Dùng thuốc nổ cho nổ tung ngọn núi rồi cứu mẹ ra ngoài.
Hai: Vào tháng giêng thì đi cạo đầu.
Ba: Lấy cho phụ thân người vợ trẻ rồi xây dựng gia đình mới".
Chuyện này là sao vậy?
Đám binh lính quay mặt nhìn nhau, không biết phải làm gì, chỉ có Ngư Khánh Thu khẽ thở dài, thản nhiên nói:
- Chúng ta đi con đường ở giữa thôi.
Phiên Dịch Tây Hán không dám hỏi nhiều, Đề Kỵ Vũ Đức Vệ liếc nhau, chắp tay hỏi:
- Ngư đại nhân, hai con đường còn lại...
Ngư Khánh Thu thờ ơ nói:
- Chọn câu thứ hai mới đúng, bởi vì người xưa có câu tháng giêng cạo đầu chết ông cậu, như vậy thì có thể trực tiếp khắc chết Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân.
Đám binh lính trợn tròn hai mắt, Đề Kỵ để râu quai nón trước đó dẫn đầu đội quân thấp giọng hỏi:
- Nhưng, nhưng mà người đưa ra chủ trương giam giữ Tam Thánh Mẫu, không phải là Ngọc Đế sao?
- Chuyện này có gì khó?
Ngư Khánh Thu hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói:
- Trước tiên Trầm Hương có thể cạo một cái đầu âm dương, khắc Nhị Lang Thần gần chết thôi, rồi bắt sống Nhị Lang Thần, uy hiếp cậu của Nhị Lang Thần là Ngọc Đế rằng sẽ cạo trọc đầu cho Nhị Lang Thần.
Như vậy không phải là có thể thả Tam Thánh Mẫu ra rồi sao?
Các ngươi ấy à, vẫn hiểu biết chưa đầy đủ về đường hầm này đâu.
Thật ra lựa chọn thứ ba cũng có thể, nhưng mà đề hỏi là phải nhanh chóng cứu mẫu thân ra, như vậy thì hành động tìm mẹ kế đương nhiên sẽ không phù hợp.
Hiện tại Ngư Khánh Thu nói chuyện lảm nhảm, dài dòng hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, cương quyết cứng nhắc trước khi tiến vào đường hầm,
Thật sự là hắn bị đường hầm này giày vò rất thảm, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, cách tư duy đã bắt đầu thay đổi theo thiết kế của đường hầm này rồi.
Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Chúng Đề Kỵ dưới sự dẫn dắt của Ngư Khánh Thu, đi vào đường hầm chính giữa, thuận lợi mở cánh cửa bằng đá ra.
Đúng như Ngư Khánh Thu nói, trả lời chính xác câu hỏi ở tầng này, không những có thể đi vào tầng tiếp theo, mà còn có thể ở trên nền đá ở phía sau cánh cửa, lấy được phần thưởng đường hầm ban tặng.
Ví dụ như là thuốc sau khi thoa lên có thể xóa hết tất cả nếp nhăn, bên trên thuốc có ghi chú thêm là không được uống nếu không sẽ làm tê liệt ruột non và ruột già, cũng không được dùng ở trên rốn, mắt hay môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận