Người Chơi Hung Mãnh

Chương 760: Nghiền nát linh hồn

Sài đại tiểu thư dữ tợn cuồng bạo nắm lấy chuôi kiếm, hung hăng cắm mũi kiếm Frostmourne xuống mặt đất, Kim Tự Tháp trong nháy mắt nổ ra một vết nứt cực lớn, những viên gạch vỡ bắn tung tóe, những tảng đá lớn rơi đập vào cột trụ, khiến cho toàn bộ cung điện dưới lòng đất rung lắc dữ dội.
- Ngươi nói xem...
Sài đại tiểu thư mở ra đôi mắt màu lam u tối, giơ thanh kiếm Frostmourne lên, mũi kiếm nghiêng nghiêng chỉ về phía dưới Công Dương Hãn, điềm nhiên nói:
- Ta hận hắn như vậy, thế mà bây giờ lại có một đám đồng môn Bạch Liên giáo của hắn xâm nhập lăng mộ của bản thân, ta hẳn là nên để chúng vĩnh viễn chôn thây tại nơi này…
Sài đại tiểu thư nói xong chữ cuối cùng, những con trùng đặc hiệu ẩn trên mái vòm bắt đầu mở chốt, để gạch đá trên trần nhà hoạt động, rơi xuống một đống bóng đen khổng lồ.
Oành...
Âm thanh vật nặng nơi xuống vang khắp tòa địa cung, mượn ánh nến lập lòe, mọi người nhìn thấy hình dạng thật sự của bóng đen.
Kia là một đám dị vật khoác áo giáp băng sương, bọn chúng có hình người, nhưng da thịt khô héo, gầy như que củi, nhìn như những bộ xương.
Một số bộ phận trên cơ thể được phủ một tầng sợi nấm trắng, giống như những xác con bọ mà Công Dương Hãn bọn họ nhìn thấy trong đường hầm.
Mà giữa đám binh sĩ xương cốt, là một đống những cỗ máy quái vật chiến đấu to lớn. Trong những con quái vật này, một số giống như máy xay thịt Warcraft 3, bao gồm một chiến xa và một lưỡi kiếm răng cưa, cũng có những con to lớn vạm vỡ như người khổng lồ, toàn thân phủ những khối u dị dạng, một cánh tay với móng vuốt quái thú giống như bạo quân Resident Evil, ngoài ra còn có vật cao ba mét, hình dạng giống nhện khổng lồ trong bộ phim điện ảnh cũ "Tinh Hà Chiến Đội" và một đám quái vật không gian chết chóc khó mà diễn tả.
Những thứ này đến từ bên trong những tác phẩm đáng sợ khác nhau, từ từ đứng lên, trong ánh mắt không có bất kỳ độ ấm nào, hướng đến hai nhóm những kẻ xâm nhập.
Thật ra Lý Ngang không có nhiều thời gian và sức lực, cũng không thể tạo ra một trăm phần trăm những con quái vật như trong các tác phẩm nghệ thuật, ở nơi này, cho dù là bạo quân hay là những con trùng to lớn, đều chỉ được cái mã ngoài, không có tác dụng gì to lớn, đừng nói đến tu sĩ, ngay cả một đám nông dân cầm nhành cỏ, cũng có thể dễ dàng chọc thủng cái xác ngoài của bọn chúng.
Thứ duy nhất có lực sát thương đó chính là lớp sợi nấm phủ trên thân thể bọn chúng.
Công Dương Hãn và Ngư Khánh Thu bọn họ đều không biết điểm này, con trùng đặc hiệu ẩn trong vách tường đá phóng ra sương mù.
Phối hợp tạo ra âm thanh cho những con quái vật chỉ có xác ngoài này.
Ù ù...
A a...
Xì xì...
Trong địa cung vang vọng âm thanh trầm thấp của quân đoàn quái vật, hai nhóm người trên mặt đều toát ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu, e sợ chỉ một giây sau, quân đoàn hùng mạnh trước mắt sẽ cùng nhau xông lên, trôn vùi tất cả bọn họ.
- Tiền bối...
Công Dương Hãn căng da đầu, khó khăn nói:
- Ta vô cùng xin lỗi vì hành động của tiền bối Bạch Liên, cho dù có chết ngàn vạn lần cũng không đủ để bù đắp cho ngài, nhưng ngài chịu khổ mặc kẹt tại nơi này, chịu đựng sự cô độc tột cùng không thể giải thoát, không bằng để ta giúp ngài, xem xem có cách nào có thể thoát khỏi nơi này hay không.
- Hừ!
Sài đại tiểu thư hung dữ nói:
- Hắn hại ta lâm vào tình cảnh như này, cho dù ta có hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi, cũng không cần sự bố thí của Bạch Liên giáo các ngươi, trừ khi, ngươi có thể đem quan tài của hắn đến đây, để ta thi triển pháp thuật ở nơi này, tìm lại hồn phách đã nhập luân hồi của hắn, bắt được hắn đã chuyển sinh mà tra tấn hàng trăm ngàn lần, như vậy mới có thể xoa dịu sự phẫn nộ trong lòng ta!
Sài đại tiểu thư cao giọng thét gào, quân đoàn quái vật dưới chân Kim Tự Tháp cũng chịu sự ảnh hưởng của cô, ngửa mặt lên trời gào thét.
- Đợi đã.
Trong phút chốc, Sài đại tiểu thư đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kiếm cũng không dơ lên nữa, ánh sáng và âm thanh cũng ngừng lại:
- Hình như trước lúc ta chết đã giết chết hắn rồi, nghiền nát linh hồn hắn... Ồ, không sao rồi.
Khí lạnh trải khắp địa cung bỗng chốc tiêu tan, mũ giáp của cô bị băng sương bao phủ rũ xuống trên cổ, hình như đang đắm chìm trong hồi ức sâu thẳm khó có thể tự mình thoát ra.
Nhiệt độ trong địa cũng dần dần tăng lên, màn sương phủ trên mặt đất hình hình tan biến, tay chân mọi người không còn bị đông cứng như ban nãy nữa, nhưng mà vẫn không có ai dám động đậy. Chỉ dựa vào tâm trạng cũng ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, những tà ma thượng cổ ẩn giấu trong áo giáp, sức mạnh chỉ sợ là đã cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, những tàn binh bại tướng này còn chọc không nổi, nói gì đến ma đầu tinh thần đang cực kỳ không ổn định kia.
Tốt nhất là không làm sai gì cũng như không nói sai gì, trách rước họa vào thân.
Sài đại tiểu thư duy trì tư thế cầm kiếm đứng thẳng không nói lời nào, yên lặng đứng tại chỗ, như thể một bức tượng từ trước đến nay không hề có bất cứ biến hóa nào vậy, trầm mặc không nói.
Đứng đó một phát tròn năm phút đồng hồ, Ngư Khánh Thu, bọn người Công Dương Hãn, cùng với đám quân đội yêu quái mắt to trừng mắt nhỏ, không một ai dám nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận