Người Chơi Hung Mãnh

Chương 762: Lớp băng

Sức người nói cho cùng cũng có hạn, chẳng bao lâu sau, Công Dương Hãn sắc mặt tái nhợt, loạng choạng đứng không vững, vừa ngả người ra sau liền được lão giả lông mày trắng đỡ lấy.
- Cùng lên hết đi.
Lão giả lông mày trắng đỡ lấy Công Dương Hãn, gật đầu với những người khác của Bạch Liên giáo.
Các môn đồ của Bạch Liên giáo bước lên phía trước, sử dụng các phương pháp, gõ, đánh, đập, đốt, nện, ăn mòn.
Cho đến khi tất cả thở hổn hển mới ngừng lại, băng trên cánh cửa vẫn không giảm.
- Thuộc hạ sẽ dùng thuật xuyên tường, để thuộc hạ thử một chút, thử xem có thể đi xuyên qua cánh cổng đá và mở cửa từ bên ngoài hay không.
Một vị môn đồ của Bạch Liên giáo nghiến răng, chắp tay hướng về phía lão giả có lông mày trắng.
Hắn cởi bỏ áo ngoài, cắn rách đầu ngón tay, dùng máu trên đầu ngón tay vẽ bùa chú lên trán, mặt và thân mình.
Một hồi sau, hắn kiên quyết bước đến cánh cửa đá và đưa tay chạm vào lớp băng.
Người này của Bạch Liên giáo trong vô thức rùng mình, nhưng vẫn cứng đầu dán sát vào nó.
Cơ thể từ từ hòa vào với lớp băng.
Trong số vô vàn những phép thuật kỳ lạ trong thiên hạ, xuyên tường cũng là thuật pháp được biết đến nhiều nhất.
Các môn các phái khác nhau thì thuật xuyên tường cũng khác nhau, cao cấp có mà cấp thấp cũng có.
Tuy rằng cũng có những thuật pháp dịch chuyển tương tự như vậy, loại thuật pháp xuyên tường cao cấp chẳng hạn như mở một cánh cửa trên bức tường, đẩy cánh cửa ra liền có thể đến một nơi cách đó xa ngàn dặm.
Cũng có một kỹ thuật xuyên tường cấp thấp thường được sử dụng bởi kẻ trộm gà chó, đó là thu nhỏ xương thịt và chui vào những khe nhỏ hẹp.
Mà kỹ thuật xuyên tường của người Bạch Liên thực chất là mài mòn cơ thể của chính họ, để cơ thể và vật chất mà nó tiếp xúc trở thành một thể, qua đó có thể xuyên qua vật cản không thể vượt qua.
Sử dụng thuật pháp này đến một mức độ cao siêu nào đó, còn có thể xuyên qua cả một ngọn núi lớn.
Nhưng loại kỹ thuật này cũng có những khuyết điểm rất khó có thể xem nhẹ.
Nếu bị quấy rầy trong quá trình thi triển thuật pháp, dù chỉ là một chút, nhẹ thì pháp thuật bị xáo loạn, người thi triển thuật pháp sẽ buộc phải thoát ra khỏi bức tường.
Nặng thì nội tạng biến thành bùn và chết ngay tại chỗ.
Những người Bạch Liên tại hiện trường lo lắng nhìn người kia từ từ tan vào cánh cổng đá và biến mất.
Hồi lâu sau, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng: "Rầm".
Theo sau đó là tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ từ từ tiến lại gần.
Dưới lớp băng dày của bức tường đá, một bóng người mờ nhạt dần xuất hiện.
Công Dương Hãn nuốt nước bọt, cùng thuộc hạ lùi lại nửa bước, tránh xa cánh cửa đá, lòng bàn tay vô thức nắm chặt lấy vũ khí, hướng vào cánh cổng đá nhắm chuẩn.
Cái bóng dần dần trở nên rõ ràng, đó là người của Bạch Liên giáo ban nãy sử dụng thuật xuyên tường.
Thân trên của hắn vẫn để trần, trên đó vẽ đầy lá bùa bằng máu, chỉ là phía sau, có một vật thể kỳ dị giống như một cái xúc tu vươn ra từ cánh cửa đá.
Dưới lớp băng dày, người của Bạch Liên giáo có vẻ mặt vô hồn nhưng an bình, như thể đang chìm vào một giấc mơ nào đó, lảo đảo tiến về phía này.
Hắn vẫn đang trong thời gian của phép xuyên tường còn hiệu lực, nơi da thịt tiếp xúc với lớp băng, hiện ra hình thái dần dung hoà, những giọt nước nhỏ liên tục bốc lên, những giọt nước hòa cùng lớp băng đó đều là máu, cùng với hơi nước và các mảnh vụn trên da, các bộ phận khác trên cơ thể hợp thành.
Theo mỗi một bước chân của hắn, vết tích của sự hợp nhất giữa cơ thể và lớp băng càng trở nên rõ ràng.
Cứ như thể ai đó đang bức hắn khảm vào trong mặt băng.
Nhanh lên!
Công Dương Hãn gầm lên trong lòng, người kia đờ đẫn và tê dại, lôi theo những xúc tu vô danh trên lưng, chậm rãi bước lại đây.
Mắt thấy hắn có thể lấy khuôn mặt và cánh tay của mình ra khỏi băng và trở về cung điện dưới lòng đất, sau đó, hắn ta bị cố định tại đó, so với mặt băng gần trong gang tấc, hoàn toàn bất động.
Trong đôi mắt mở to vô thần, ánh lên biểu hiện lo lắng của mọi người trong phái Bạch Liên.
Công Dương Hãn mắng một câu, hắn định cho thuộc hạ đào băng cứu người kia trở về, liền nhìn thấy người kia dưới lớp băng, thân thể bắt đầu run rẩy.
Nói một cách chính xác, đó là những xúc tu ở phía sau cột sống của anh ta, nó đã đổ một thứ gì đó vào xương sống của anh ta.
Eo bụng, cánh tay, đầu…
Người kia bị đông lạnh, từng bộ phận trên cơ thể như thể quả bóng bay, nở ra từ từ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Dưới lớp băng, truyền đến những âm thanh nứt vỡ nhỏ của băng.
Giữa vẻ mặt kinh hoàng của Công Dương Hãn, người kia của Bạch Liên giáo bị nổ tung.
Nghĩa trên mặt chữ, hắn nổ tung rồi.
Vì có lớp băng cản lại, nên người kia không bắn vào người của mình, mà thông qua những cái lỗ trên mặt băng, rải rác trên đất, để lại cái hốc động trống không hình người.
Công Dương Hãn lùi lại nửa bước, cái lạnh buốt dâng lên từ đáy lòng, thậm chí còn dữ dội hơn lần đầu tiên hắn tham gia vào Hoan Du Khánh Điển của Bạch Liên giáo.
Hắn xoay người, khéo léo che giấu sự tức giận của bản thân, cung kính hỏi Sài đại tiểu thư trên Kim Tự Tháp:
- Tiền bối, đây là…
- Ừm, ta chưa nói với ngươi sao?
Sài đại tiểu thư thờ ơ nói:
- Trong đường hầm có rất nhiều quái vật do đồ đệ của ta là Xà Hoàn Đại nuôi dưỡng ẩn náu, nếu phát hiện có người tìm cách trốn thoát, chúng sẽ tấn công. Mặc dù không biết Xà Hoàn Đại đã bỏ bao nhiêu loại quái vật vào trong đường hầm, nhưng cũng đủ để đối phó với bọn trộm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận