Người Chơi Hung Mãnh

Chương 763: Đường ra ngoài

Sài đại tiểu thư dường như nhớ ra điều gì đó, u sầu nói:
- Ôi, thật hoài niệm những ngày tháng cùng ba đồ đệ nay đây mai đó cứu khổ giúp nạn. Không biết bây giờ Cương Thủ, Tự Lai Thủy, Xà Hoàn Đại bọn họ bây giờ thế nào rồi, có còn trầm mê vẫn còn nghiện ba sở thích xấu Hoàng Đổ Độc không?
May mắn thay những người có mặt ở đây đều là những nhạy bén thâm sâu, vui buồn không biểu hiện trên mặt.
Nếu không bây giờ đã có người xông ra lớn tiếng châm biếm:
- Tại sao đi khắp nơi cứu khổ cứu nạn lại trầm mê Hoàng Đổ Độc, hẳn là do ngươi dạy bảo không tốt.
Còn chưa kịp thức tỉnh khỏi những lời châm biến, Công Dương Hãn từ từ thở ra một hơi thở hỗn loạn, cũng không quan tâm đến Sài đại tiểu thư nữa, quay đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này, cái hốc động hình người đầy máu dưới mặt băng lại thay đổi.
Một lớp lông tơ trắng mịn nhanh chóng mọc trên bề mặt hốc máu sắp đông lại, lấp đầy không gian hình người.
Các sợi lông cùng với máu, mảnh xương cốt hợp nhất với nhau, sôi lên sùng sục.
Hợp thành một vũng chứa chất lỏng sền sệt màu trắng và đỏ khó có thể diễn tả thành lời.
Cuối cùng, những xúc tu bị chôn vùi dưới bề mặt băng đã bị rút đi hoàn toàn.
Ùng ục ùng ục.
Đằng sau cánh cửa đá truyền đến tiếng nước, như thể có thứ gì đó đang từ từ hút lấy.
Vẻ mặt của Công Dương Hàn và những người khác có chút thay đổi.
Trong đầu lập tức tưởng tượng ra có một con côn trùng khổng lồ ẩn sau cánh cửa, với cái miệng như một cái ống dài đang vươn ra, chực chờ hút lấy những người đẩy cửa ra.
Bọn người Đề Kỵ bên phía đối diện cũng run rẩy, cảm thấy toàn thân như không còn là của mình nữa.
Sài đại tiểu thư hoàn toàn không quan tâm đến biểu hiện của những người này, vẫn đang nói về việc ba người đồ đệ bất hiếu như thế nào.
Cương Thủ vì đạt được thép nóng chảy luyện lòng bàn tay sắt, trầm mê cờ bạc, Tự Lai Thủy để có thể uống nước tắm trong bồn tắm của phụ nữ, đã khổ luyện thuật biến thân, cố gắng biến mình thành một cái bồn tắm. Mà Xà Hoàn Đại lại là người không thể bớt lo lắng nhất, hàng ngày học nam nữ học sĩ lên núi phóng sinh rắn độc, cho dù có bị Ngũ Bộ Xà cắn cũng kiên trì muốn chồng cây chuối đi phóng sinh.
Mặc dù những gì con quỷ này nói rất mâu thuẫn, nhưng hai nhóm người có mặt ở đó cũng không ai có ý định châm biếm.
Bọn họ nhìn nhau, rất ăn ý ngầm hiểu mà gạt cuộc tranh chấp sang một bên.
Đợi đến khi Vũ Đức Vệ rút lui đến đầu kia của dòng sông thủy ngân, họ lục soát cánh cửa đá bên mình, xem xem có thể tìm được lối thoát hay không.
Mười năm phút, ba mươi phút.
Kẹt… kẹt…
Âm thanh cánh cửa chuyển động quen thuộc, vang lên ở phía trước Địa Cung, hai nhóm Vũ Đức Vệ và Bạch Liên giáo cùng nhau nhìn về phía đó.
Mở cửa không chỉ có một người.
Hay nói chính xác, có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong số những người này.
Bao gồm Vũ Chu lão giả, những kỳ nhân dị sĩ xuất hiện tại bữa tiệc tối của vương phủ, Vũ Đức Vệ và phạm tăng.
Vậy câu hỏi đặt ra là, điều gì đã xảy ra với những người này?
Sau khi pháo hoa thắp sáng trên Lữ Châu, Lệ Ngọc Sơn lập tức dẫn người của mình đến phía tây thành để hỗ trợ Đề Kỵ đã xuống mặt đất, theo sau là chùa Vĩnh An cùng cao tăng An Nam.
Những kỳ nhân dị sĩ ở lại trong Thục vương phủ vốn dĩ còn muốn quan sát thêm tình hình, không ngờ đám người Lệ Ngọc Sơn vừa đi, mặt đất trong đại sảnh vương phủ đã sụp đổ, lộ ra một cái hố đen sì dẫn thẳng xuống phía dưới lòng đất.
Sau vài lần suy nghĩ, một số tu sĩ vẫn quyết định hợp lực đi xuống hố để dò thám, dù sao trong số họ có một số người giỏi đào hầm, có bị mắc kẹt dưới lòng đất, họ vẫn tự tin rằng mình có thể trở lại lên trên.
Thế là hai nhóm người xuống đường hầm, rơi vào bẫy của cánh cổng đá.
Sau một vài lần ăn trái đắng, họ dần hiểu ra quy luật của cánh cửa đá, dần được dẫn dắt từng bước đến nơi sâu thẳm, gặp nhau ở ngã ba đường, và cùng nhau đến Địa Cung.
Kèn… kẹt…
Khi cánh cổng đá được mở ra hoàn toàn, bọn người Lệ Ngọc Sơn đầu tiên là bị thu hút bởi những tòa cung điện tráng lệ, sau đó mới nhìn thấy một bộ áo giáp thép với một thanh kiếm đứng đầy ngạo nghễ trên đỉnh Kim Tự Tháp, cùng quân đoàn ghê rợn và gớm ghiếc phía dưới, sau cùng mới phát hiện ra hai nhóm người quen ở hai bên của cung điện dưới lòng đất.
- Ngư đại nhân, đây là...
Lệ Ngọc Sơn lên tiếng hỏi, đã thấy sắc mặt của Ngư Khánh Thu và Công Dương Hãn đột ngột thay đổi, họ đồng thanh hét lên:
- Đừng đóng cửa!
Cái gì?
Tim Lệ Ngọc Sơn nhảy một nhịp, bản năng đi trước ý thức, không hề tự chủ mà giơ tay chặn lại cánh cửa bên trái đang dần đóng lại.
Kết hợp với thủ hạ Đề Kỵ của mình, dùng cây thương làm bằng thép chặn đứng cửa đá, ngăn cho nó đóng lại.
- Phù…
Ngư Khánh Thu và Công Dương Hãn thở phào một hơi.
Hai bên đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
Bây giờ đã có đường ra ngoài, vậy thì...
Sát khí lại một lần nữa lan tràn trong Địa cung, xét từ góc độ số người, bên người Ngư Khánh Thu đã đợi được viện binh chắc chắn chiếm ưu thế.
Nhưng thân là thiếu chủ của Bạch Liên giáo, Công Dương Hãn một khi muốn trốn thoát, dựa vào một số thủ đoạn cuối cùng, thì người của phía bên kia chẳng có mấy ai có thể ngăn được hắn.
"Ùynh !"
Thanh âm va đập trầm thấp vang lên.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy cánh cửa ban nãy người của Bạch Liên giáo bước vào đã kết thành một lớp băng dày, rung nhẹ từng đợt.
"Uỳnh !"
Âm thanh va chạm lại một lần nữa vang lên từ phía sau cánh cửa, lớp băng dày trên cửa kêu lên răng rắc, những vết nứt lan rộng ra như mạng nhện, vụn băng rơi ra như bông tuyết.
Những người của Bạch Liên giáo đứng bên cửa vô thức di chuyển ra xa cổng đá, lui lại hàng chục bước.
"Uỳnh !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận