Người Chơi Hung Mãnh

Chương 782: Chân tướng

Không cần hắn ta phải nói.
Một đám quân tốt đang sợ hãi sắp chết đã thay đổi nòng pháo.
Bất chấp có gặp phải phe thuyền của đồng minh hay không, trực tiếp nã pháo vào ngư thi ở không trung.
Mà một đám tu sĩ cũng lôi hết thủ đoạn ra ngoài, phóng thích ra muôn hình vạn trạng thuật pháp, đánh tới phía ngư thi.
Oanh!
Ban đầu chỉ nát bình thường, toàn bộ ngư thi đều dựa vào xương cá để gắn bó cũng đã bị tàn phá.
Sau khi bị công kích triệt để thì bị cắt thành hai nửa.
Đầu cá bắn lên trên không trung, thân cá thì nhão như bùn rơi vào bên trong nước sông, biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng mà, hình như việc này cũng không có mang đến hiệu quả gì cho lắm, vẫn có đám quái vật nòng nọc cuồn cuộn trào ra từ trong mặt nước, bò về phía của lâu thuyền.
Quân tốt cố gắng làm hết phận sự, tên nỏ bắn thành chùm, Hoành Đao chém vào, trường mâu đâm ra.
Ra sức tấn công vào bên mạn thuyền, quái vật nòng nọc leo lên về bên trên.
Tu sĩ trên thuyền có người chỉ tay lên trên trời, dẫn tới sấm sét xuất hiện trên bầu trời, đánh thẳng xuống mặt sông.
Có người kết thành thủ ấn, gào thét gọi cuồng phong, thanh lọc sạch sẽ những con quái vật đang bám vào hai bên mạn thuyền.
Có người tụng niệm chú ngữ, lệnh cho nước cuộn trào mưa to hóa thành phiến băng sắc nhọn, khiến mặt nước bị cắt thành mấy chục đoạn.
Thậm chí quân tốt của Vũ Đức Vệ lấy từ bên trong khoanh thuyền ra một khẩu pháo tạo hình thành đầu rồng trông kỳ lạ, đứng phía sau lan can, hướng về phía mặt sông mà bắn ra một tràng dài đến hơn mười mấy viên pháo vô cùng mãnh liệt.
Những nơi đi qua, vạn vật đều bị đốt sạch sẽ.
Bọn quái vật cũng không phải dạng đao thương bất nhập, làn da phòng ngự bên ngoài thân của chứng nó cũng không kém hơn loài người là mấy.
Đã bị một vết thương chí mạnh trực tiếp nên máu loãng màu đen tràn ra, ngã vào trong mặt nước, hòa tan thành một bãi nước bùn tối đen.
Nhưng số lượng của chúng nó thật sự rất nhiều.
Giết mãi không hết, càng giết lại càng nhiều.
Quái vật nòng nọc bao trùm khắp bề mặt sông.
Bọn chúng ngửa bộ mặt to lớn lên, liên tiếp phát ra âm thanh tiếng khóc của trẻ con, dễ dàng áp đảo được tiếng sấm đang nổ vang dội ở trên trời cao.
Dưới áp lực khổng lồ.
Cuối cùng cũng đã có những tu sĩ không chịu nổi, đạp lên mặt đất, thân hình mơ hồ bay lên, phóng đi hướng về phía bờ sông.
Những tu sĩ này không phải là quân tốt của Vũ Đức Vệ, cũng không phải đạo sĩ của Long Hổ Sơn.
Đối mặt với tình huống kinh khủng ngoài tầm dự đoán, chạy trốn trước chính là lựa chọn tốt nhất cho dù sau này có thể bị Đỗ Đình Hoài bắt trở về để tính sổ, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là Đỗ Đình Hoài có thể sống sót được hay không đã.
- Các đạo hữu trên thuyền nhớ phải bảo trọng, tại hạ đi trước một bước, đi đến Trần Châu gọi cứu binh đưa đến cho các vị.
Tu sĩ trung niên có dáng người béo mập dang hai tay phát động.
Lấy hai chân và thân thể hoàn toàn không hợp với tốc độ vô cùng nhanh nhẹn.
Giẫm đạp lên đỉnh đầu của những con quái vật nòng nọc đang nổi trên mặt nước, hai ba bước chân là đã có thể hướng tới bờ sông ở trước mặt.
Trên mặt mang theo vẻ tươi cười rồi bay đến phía bờ sông.
Sau đó.
Hắn ta đụng phải một vách tường vang ra một tiếng "phanh".
Xuôi theo một mặt ngang ven bờ sông, tiếp xúc với một vách tường không khí không nhìn thấy được.
- Tại sao lại thế này?
Khuôn mặt của tu sĩ béo mập sưng đỏ lên sợ tới mức vỡ cả mật, đưa tay sờ về phía trước.
Trơ mắt nhìn bàn tay của chính mình không có cách nào đẩy xuyên qua được ở phía trước, nói:
- Cái này... Đây là Cửu Khúc Lạc Thần Tỏa Giang Trận của Long Hổ Sơn!
Mọi người trong nháy mắt đều nhìn về phía đạo trưởng La Tư Viễn của Long Hổ Sơn đang ở bên trong lâu thuyền chỉ huy toàn bộ trên tàu chiến.
Từ khi nào vây? Người của Long Hổ Sơn đã có thể bố trí Cửu Khúc Lạc Thần Tỏa Giang Trận khiến cho cả Thiên Tiên cũng bị trói buộc giam giữ vậy?
Mấy tên đạo trưởng của Long Hổ Sơn xoay mặt qua nhìn nhau.
Hình như bọn họ đều không biết ai là người đã bố trí trận pháp Cửu Khúc Lạc Thần Tỏa Giang Trận mà phát huy hiệu quả vô cùng tốt như thế này, nhưng mà lúc thi triển trận pháp ra thì cực kỳ khắc nghiệt, tiêu hao rất lớn, rất hiếm khi có cơ hội được sử dụng, ngay cả bên trong môn phái cũng chỉ có một số ít trưởng lão mới may mắn nắm giữ...
Chờ một chút, trưởng lão à?
Vài vị trưởng lão của Long Hổ Sơn theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía người khoác áo bào màu tím, sắc mặt lạnh nhạt, La Tư Viễn.
- La sư huynh, chẳng lẽ là ngươi.
- Đúng là tại hạ.
La Tư Viễn mỉm cười, giơ tay lên khua khua cây phất trần đã ướt sũng của mình.
Từ bên trong thân thể lấy ra một vòng sáng tỏa ra ánh sáng ấm áp, đảo qua ba chiếc lâu thuyền.
Bám vào trên vách tường của thuyền, mắt nhìn thấy quái vật nòng nọc dày đặc bò lên trên boong tàu, một khi đã bị vòng sáng quét trúng, trong nháy mắt sẽ hóa thành một bãi bùn lầy tối đen, hòa vào bên trong nước sông.
Những con nòng nọc mặt người còn sót lại, giống cũng như cảm nhận được sự sợ hãi, buông cánh tay đang bám lấy con thuyền ra.
Khiến cho mặt sông hiện ra ba hình tròn trống rỗng.
- Chúc mừng các vị.
La Tư Viễn ôn hòa mỉm cười, hai mắt híp thành hai khe hở, thái độ hòa nhã mà yên lặng, nói:
- Có thể ở cùng một chỗ với bần đạo, chứng kiến chân tướng của thế giới.
- Chân tướng ư...
Trên boong tàu, có tu sĩ đang kiềm chế sự hoảng sợ và sợ hãi trong lòng, cố gắng bình tĩnh, nói:
- La đạo trưởng ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Con yêu ngư này không phải là thứ chúng ta đang hợp lực tiêu diệt hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận