Người Chơi Hung Mãnh

Chương 803: Người báo án

- Sau khi bọn ta nhận được bản án, lúc bắt đầu cũng bác bỏ giả thuyết này, không quá để tâm đến, cho đến thời gian gần đây, xuất hiện một trường hợp tử vong khác, mới bắt đầu nghiêm túc xem xét, cho rằng đây có thể là một vụ giết người hàng loạt. Hơn nữa, những người từ Cục Đặc Sự đã đến để hỗ trợ điều tra một hồi, thậm chí còn sử dụng các biện pháp bói toán nhưng vẫn không thể tìm ra hung thủ. Cho nên người báo án mới có chút tinh thần thất thường, hành vi điên loạn.
Vệ Lăng Lan gõ ngón tay trên tập hồ sơ, ngẩng đầu lên nói:
- Chú, chú có thông tin của người báo án không?
- Không thể không thừa nhận, tiết mục “Ân Thị đại võ đài” này, xem một trăm lần cũng không cảm thấy chán.
Lý Ngang thất vọng mất mát tắt ti vi đi, miệng lẩm bẩm:
- Đám tuyển thủ thổ vị này biểu diễn nhìn rất điên cuồng, nhưng thật ra họ đang sử dụng thủ pháp khoa trương phóng đại, để thể hiện áp lực của cuộc sống hiện đại đang đè ép lên chính con người. Ban giao khảo như ngồi trên bàn chông, hận bản thân còn chưa tiếp nhận được tiết mục này, lại bị áp lực của máy quay ép buộc không thể nói ra những lời thô tục, nên cũng chỉ đành dùng những từ ngữ không mang theo lời lẽ bẩn thỉu để diễn tả nội tâm của mình, có thể gọi là tuyển tập những câu danh ngôn quái đản về cuộc sống hiện đại. Mà những khán giả ngồi trước chương trình Ti Vi, người xem tự cho rằng bản thân cao siêu hơn chương trình một bậc, lại không biết rằng bản thân cũng chỉ là một phần của vở kịch sân khấu ảo thuật chủ nghĩa hiện thực này.
Sài đại tiểu thư cầm một chiếc máy Nintendo Switch bay ra khỏi phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào màn hình, xoa tay cầm, nghe thấy tiếng Lý Ngang thì thầm thì không kìm được mà châm chọc:
- Giải thích, Nintendo Switch là máy chơi trò chơi điện tử do Nintendo phát triển và phát hành trên toàn thế giới ở hầu hết các khu vực ngày 3 tháng 3 năm 2017. Hết giải thích.
- Tại sao anh xem chương trình nhàm chán này, lại bắt đầu biến thành hiền nhân rồi?
- Cô không hiểu.
Lý Ngang lắc đầu nói:
- Cái gọi là thấy phật là phật, thấy hoa là hoa, thấy cứt là cứt. Chỉ khi vứt bỏ đi thành kiến, chịu đặt mình vào vị trí của tuyển thủ để cảm nhận, chịu đựng sự đồng cảm và xấu hổ do hiệu quả của đồng cảm mang lại, thậm chí tận hưởng sự xấu hổ khiến da đầu tê liệt, cô mới có thể cảm nhận được sự run rẩy từ trong ra ngoài của linh hồn. Giống như ông Dazai Osamu người tôi thích nhất trong cuốn “Thất lạc cõi người”, đầu tiên là đi tất sau đó mới đi giày, đầu tiên làm cháu trai sau đó làm ông nội.
Sài đại tiểu thư vẻ mặt đầy mông lung:
- Mặc dù tôi chưa xem “Thất lạc cõi người”, nhưng câu này không phải là những gì Dazai Osamu đã nói.
- Không phải sao?
Lý Ngang cau mày suy nghĩ một lúc.
- Đó hẳn là em trai của Dazai Osamu, Xiaobi Jaeji nói.
- Người này hoàn toàn không tồn tại.
Lý Ngang đánh vào lòng bàn tay, nói một cách chắc chắn:
- Đó là những gì Dale Carnegie đã nói trong “Những nhược điểm tâm lý toàn diện của con người”. Hoặc những gì Keigo Higashino đã nói trong “Đi trong đêm trắng”.
- Anh định nói hết ba cuốn sách bán chạy nhất, mà đại đa số mọi người đều chưa xem hết, nhưng nhất định phải đăng lên vòng bạn bè để sống ảo đúng không?
- Ai nói, tôi đã đọc hết cả ba cuốn sách ấy, được chưa?
Lý Ngang nói:
- Nếu không có Trò chơi chết chóc, nói không chừng tôi sẽ trở thành một nhà khoa học để mang lại hạnh phúc cho nhân loại, hoặc tôi sẽ viết một cuốn sách, để lại lời nói thức tỉnh thế giới, giống Lỗ Tấn viết trong “Dã Thảo” “Thổi đi, thổi đi những kiêu ngạo phóng túng của ta, thổi a thổi đi để lại cho tôi khu vườn tinh khiết.”
Sài đại tiểu thư mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, tiếp tục chơi trò chơi.
- Anh vui là được.
Nhìn Sài Sài đắm chìm trong thế giới trò chơi, Lý Ngang buồn chán liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy, vươn eo, nhặt chiếc áo khoác rộng trên ghế lên rồi bước ra khỏi cửa.
Sài đại tiểu thư vô thức hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Ra ngoài đi dạo một vòng, tiện thể tìm người cũ kể chuyện xưa.
Lý Ngang sắc mặt bình thường mặc áo khoác lên người, không quan tâm đến Sài đại tiểu thư đang suy nghĩ về người cũ là có ý gì, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài, đạp xe đạp trong bóng tối, một thân một mình đi đến nghĩa trang, đứng trước một bia mộ có khắc tên “Phí Vĩ Cường”.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đây là một con phố bình thường đơn giản, xe cộ đông đúc, qua lại tấp nập.
Giữa phố, trong con hẻm u tối không có ánh sáng, những vũng nước đọng lại trên mặt đất, nơi những góc tường là vài thùng rác màu đen đã sớm đầy ắp, còn có một căn lều cũ kỹ đã bạc màu.
Cửa lều không đóng lại, có thể nhìn thấy phía bên trong có một chiếc chăn bông bọc lấy cái gì đó có hình dáng của con người, âm thanh sột soạt vang lên, một bà già từ từ mở chiếc chăn bông ra, ngồi dậy, dụi đôi mắt ngái ngủ, ló đầu ra khỏi lều.
Bà ta khoảng sáu mươi tuổi, dáng người tương đối đẫy đà, mặc áo khoác màu nâu và quần dài màu đen, tóc tai bù xù, mặt mũi nhăn nheo, đôi mắt khá nhỏ, còn có quầng thâm, mí mắt bị sụp xuống, nhìn có vẻ trạng thái tinh thần không được tốt, giữa hai mắt hiện lên một loại lo lắng cùng hoảng sợ.
Làn gió nhẹ nhàng ban mai thổi tới, đem theo mùi thơm của thức ăn từ quán ăn sáng trong góc phố xộc vào mũi.
Bà ta nuốt nước bọt, từ từ thu mình trở lại cái lều, cúi đầu nhìn một vòng, trong góc lều còn vài chai nước khoáng rỗng và những túi đựng bánh quy nén nằm rải rác.
“Òng ọc”.
Bụng kêu lên.
Bà ta theo bản năng chuẩn bị đứng dậy và ra khỏi lều, nhưng lòng bàn tay vừa chạm vào mặt đất, liền giống như bị điện giật mà nhanh chóng rụt tay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận