Người Chơi Hung Mãnh

Chương 810: Xóa bỏ

Thiếu niên lắc đầu và nói:
- Cha mẹ tôi vì tiền mà đem tôi bán cho bà, khi đó tôi mới chỉ ba tuổi, bà đem tôi theo bốn năm đó, chẳng là chỉ là vì chưa tìm được mối tốt để bán đi mà thôi, dù cho tôi vừa thông minh lại vừa biết giả ngu, A… nhưng thật ra lúc đó tôi cũng không thông minh sớm như vậy, nếu như lúc đó vẫn tiếp tục đi theo bà, tôi có lẽ cũng cần phải mất thêm một hai năm nữa, mới có thể nhận rõ tình trạng của bản thân, xong đó mới có thể nên kế hoạch giết chết bà, nhưng đáng tiếc, bà với chú Hầu bị đuổi bắt, đem Tiểu Cường đang khóc rống ném xuống sông, hắn xuôi theo dòng sông không ngừng trôi nổi, đầu lúc thì nổi lên, lúc thì chìm xuống giống như cái gáo bầu.
Thiếu niên nghiêm túc hồi tưởng lại:
- Tiểu Cường là bạn tốt nhất của tôi. Tôi cắn vào tay bà, thoát ra được rồi nhảy xuống sông. Bà nghĩ rằng chúng tôi đã chết, nhưng kết quả lại không như vậy. Ngược lại, tôi cứu được Tiểu Cường, kéo cậu ấy vào bờ, vì sợ các người đuổi theo nên đã chạy thẳng lên núi, kết quả là bị lạc đường. Trong núi vừa đói vừa tuyệt vọng, gặp được một cô bé lên núi Xa chơi cùng gia đình, xin được một gói bánh quy của cô ấy. Tôi mãi mãi không thể quên được mùi vị của túi bánh quy đó, mặc dù cô ấy đã quên hết những gì đã xảy ra.
Thiếu niên cảm xúc phức tạp thở dài:
- Vốn dĩ ngày hôm nay đứng đây cùng tôi còn có cả Tiểu Cường. Nhưng sức khỏe của cậu ấy không tốt, cậu ấy ốm nặng và chết trong trại trẻ mồ côi. Có nhiều khi tôi hận bản thân không đủ nỗ lực, để sớm một chút trở thành bác sĩ. Nhưng nói tóm lại, cũng là do duyên phận đi. Bà đã ra tù được một năm, cũng là ngày cậu ấy mất.
Thiếu niên mỉm cười và đứng tại chỗ, những xúc tu của thực vật từ từ trồi lên sau lưng cậu, nhảy múa điên cuồng như rắn, tạo ra những bóng râm dưới ánh mặt trời, nó từng chút từng chút một vươn về phía bà lão.
- Giết người a! Cứu mạng!
Bà lão kinh hãi hét lên, nhưng trên bờ sông không có bất kỳ ai, chỉ có làn gió ban mai se lạnh và tiếng suối chảy róc rách.
Bà ta quay lại, vặn vẹo cơ thể to béo của mình rồi bỏ chạy, chưa chạy được mấy bước đã bị một sợi dây mây duỗi ra quấn chặt lấy cổ chân, bà ta ngã xuống “bịch” xuống một tiếng, mặc cho nước mắt rơi xuống, ngón tay cào trên cỏ, móng tay đều bị bong ra, máu chảy ròng ròng, cũng không cách nào ngăn được bản thân đang dần bị kéo ngược về phía sau.
Cuối cùng chỉ còn lại một người thanh niên bên bờ sông, nhắm mắt lại, mỉm cười hít một hơi thật sâu, hít lấy không khí trong lành của vùng ngoại ô vào trong phổi, rồi từ từ thở ra.
Mặt trời vẫn lười biếng như cũ, chiếu xuống mặt đất, giống như chưa hề chứng kiến một màn khi nãy vừa diễn ra.
- Bói toán cho kẻ buôn người?
Trong nhà ăn, Bạch Hạo trên người trong bộ vest và đôi giày da, với vẻ ngoài ôn nhu và đẹp trai, đẩy đĩa thức ăn thừa, mặc dù nói đó là thức ăn thừa, nhưng lại được đặt trên đĩa một cách vô cùng gọn gàng tinh tế.
Nhìn Vệ Lăng Lam và Sơ Ấm ngồi trên bàn, bất lực thở dài một hơi.
Hắn cầm lấy chiếc khăn ướt bên cạnh đĩa ăn, cẩn thận lau những ngón tay gầy thẳng như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, ngửa người ra sau, dùng ngón giữa đẩy nhẹ cặp kính vàng trên sống mũi:
- Tôi nói này, dù sao tôi cũng là một nhà phân tích tình báo hàng đầu, cho dù tôi không tôn trọng nghề nghiệp của mình, tôi cũng phải tôn trọng tiền lương của mình. Đừng có mà chó mèo thất lạc lại tìm đến tôi là được.
- Không có cách nào, Tiểu Trúc còn đang trong thời gian cách ly, thế nên chỉ có thể tìm anh thôi.
Sơ Ấm chắp hai tay lại, nghiêng đầu, giả vờ đáng yêu chớp chớp mắt nhìn Bạch Hạo Chính, trong mắt phát ra ánh sáng bulinbulin.
Cô sử dụng một kỹ năng gọi là “Ánh mắt phóng điện bức người”, theo nghĩa đen mà phát ra ánh sáng.
Bạch Hạo Chính lắc đầu bất lực, vươn tay nhặt tấm ảnh của Tề Liên Hương trên bàn lên, nhắm mắt trầm tư vài giây. Hắn ta đột ngột mở mắt ra, nghiêm túc nói:
- Người trong bức ảnh không còn trên thế giới này nữa.
- Không còn trên thế giới này?
Vệ Lăng Lam đứng lên:
- Ý của cậu là? Đã chết?
- Khó nói lắm.
Bạch Hạo Chính đặt tấm ảnh xuống, cau mày nói:
- Tôi không thể nói trước được quá khứ, hiện tại và tương lai của bà ấy. Cuộc đời của bà ấy dường như đã bị ai đó cưỡng bức xóa bỏ nửa chừng. Hoặc là, bà ấy bị cuốn vào một số loại sự việc dị thường với mức độ bí ẩn cao, hoặc là có một vị thần tiêu hao rất nhiều thần lực để can thiệp vào quỹ đạo của bà ta.
Hắn nhìn Vệ Lăng Lam và Sơ Ấm một cách nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Mấy người rốt cuộc vướng vào việc gì rồi?
Vệ Lăng Lam ngay lập tức nhớ ra rằng Tề Liên Hương đang sống trong căn lều mà Vương Phong Niên đã nói ngày hôm qua, chưa kịp giải thích mà nhấc điện thoại lên gọi.
Vài phút sau, vài chiếc xe màu đen cao cấp lái ra khỏi Cục Đặc Sự lao ra đường.
Rầm…
Cửa xe mở ra, giày của Vệ Lăng Lam giẫm lên mặt đường lát gạch, ánh nắng đổ bóng cô trong con hẻm, bỏ qua những lời xì xào của những người vây xem bên cạnh chiếc xe màu đen, cô chậm rãi bước về phía trước.
Cơn gió nhẹ thổi qua, vén lên một góc lều, bên trong, không có gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận