Người Chơi Hung Mãnh

Chương 850: Ong mật

La Tử gật gật đầu, nhìn linh hồn của cựu hoàng đế của đế chế Pháp họ Bonaparte, do dự nói:
- Vậy thì tôi nên gọi ngài như thế nào?
- Gọi tôi là Ong Mật là được rồi.
Ong Mật vẫy tay chào Fury người đang cúi đầu sợ hãi và kính trọng.
Mèo Rừng đang cầm máy ảnh lơ lửng trên không trung, nhìn Ong Mật, cảm xúc phức tạp:
- Thế mà lại là Napoleon...
- Đó… đó là Napoleon Bonaparte trong thế giới kịch bản.
Phù Thủy dùng giọng điệu dửng dưng, nói:
- Trong thế giới kịch bản chuyện gì cũng có thể xảy ra, ngay cả cựu hoàng đế nước Pháp cũng không có gì là lạ. Hừm... ở đời trước của mình ông ấy đã ban hành "Bộ luật Napoleon", chẳng trách Fury nói rằng ông ấy quan tâm đến luật pháp.
Lý Ngang dửng dưng nói:
- Còn cái đầu ong của ông ta là huy chương của gia tộc, chính là một con ong vàng. Tất nhiên cũng có thể là vì Bonaparte đã sống trong địa ngục quá lâu, nên thích nhuộm tóc màu vàng.
Hắc Sắc Mộc Mã thầm than trong lòng:
- Đâu phải chỉ là tóc vàng thôi đâu, mà cả cái đầu đều biến thành màu vàng luôn rồi.
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.
Ong Mật liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhiệt tình đón chào La Tử và Ferry lên tàu chở hàng.
Ba người men theo cầu thang tiến lên tàu, mỗi lần họ bước một bước, những bậc thang ở phía sau tự động thu lại một đoạn, ngay cả thảm đỏ cũng thế.
Sau khi lên boong, tàu chở hàng không có bất kỳ một thủy thủ nào tự động nhổ neo, hú còi rồi rẽ sang bờ đối diện Minh Hà.
Ong Mật ở phía trước dẫn đường, dẫn hai hành khách vào khoang thuyền trưởng và ra hiệu cho họ ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái. Rất thuần thục lấy chai rượu và ly rượu từ trên kệ, rót cho La Tử và Fury mỗi người một ly rượu.
Nói là rượu nhưng thực chất đây chỉ là là một chất lỏng trong suốt, không màu, nhẹ và trong, ở trong ly rượu vang thuận theo những dao động của con tàu mà sánh lên, khi dâng lên đến thành cốc, nó lại không rơi xuống như chất lỏng thông thường mà treo lên trên.
Quan sát kỹ, có thể mơ hồ nhìn thấy vô số cánh tay nhỏ xíu thò ra khỏi chất lỏng, bám vào bên thành cốc.
Fury sợ hãi cầm lấy ly bằng hai tay, nuốt nước bọt, cẩn thận cầm lấy ly rượu uống cạn, hai mắt nhắm chặt, sau một lúc thưởng thức, trên mặt hắn hiện ra vẻ tiếc nuối, dường như uống vẫn chưa đã nghiền, nhấp nhấp môi, lưu giữ dư vị.
Trong lòng La Tử ớn lạnh, do dự một lúc, cố ý làm động tác chậm lại, cầm ly rượu lên lắc nhẹ.
Mèo Rừng cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt trong ly rượu thủy tinh, sau khi xem xét nó liền đưa ra kết luận:
- Rượu này chắc là được ủ bằng năng lượng linh hồn thuần khiết, rất có lợi cho linh hồn, đồng thời, nó cũng có thể được sử dụng như một nguyên liệu trong các nghi lễ huyền bí cao cấp.
- Cô ấy đã đúng.
Phù Thủy đồng ý nói:
- Mức dao động năng lượng của thức uống trong ly gần như tương đương với một trăm linh hồn, trong thế giới thực rất khó để làm ra một thức uống như vậy, một là bắt cóc và tra tấn nạn nhân trên quy mô lớn, khiến họ phải chịu đựng nỗi đau oan nghiệt trước khi chết, việc này rất dễ bị bại lộ. Thứ hai là tâm hồn con người hiện đại bị ô nhiễm, độ trong sạch thấp, nhưng lúc chế ra lại dễ dàng xảy ra sai sót. Nhìn biểu hiện của Fury, ly rượu này hẳn là vật phẩm quý giá trong Minh phủ.
Mèo Rừng và Phù Thủy đều là những chuyên gia trong lĩnh vực thần bí, La Tử vô cùng hiểu rõ điều này.
- Anh có thể nếm hai ngụm thử xem.
Lý Ngang thản nhiên nói:
- Thứ nhất, có thể kiểm tra xem chính mình có phải là một linh thể thuần khiết hay không. Thứ hai, ly rượu này nói không chừng còn có thể có một số tác dụng tốt. Thứ ba, ly rượu này cũng có thể là một phép thử của Ong Mật.
Sau khi nghe lời khuyên của nhóm chuyên gia, La Tử không còn do dự nữa, cầm ly rượu lên uống một chút chất lỏng trong suốt, học theo Fury, nhấp nhấp môi.
- Khụ khụ khụ!
La Tử ho khan kịch liệt, bàn tay run rẩy, bỏ ly rượu còn một phần chất lỏng lên trên bàn.
Trong tầm mắt của những người chơi khác, khuôn mặt của hắn sung huyết đến đỏ bừng, trên đầu bắt đầu tỏa nhiệt khí ra, toàn thân giống như là mới từ trong nhà tắm hơi đi ra ngoài.
- Uống chậm một chút, Kevin tiên sinh.
Ong Mật khẽ mỉm cười, nói:
- Chai ‘Thương bạch khảo vấn’ này đối với người lần đầu nếm thử mà nói, kích thích nóng rực giống như tương ớt cay như nham thạch vậy.
- Thương bạch khảo vấn?
Sắc mặt La Tử đỏ ngầu, nháy mắt, vừa lau nước mắt, vừa giả vờ như không nghe được bạn đồng hành giải thích cái gì, hỏi Ong Mật:
- Đó là cái gì?
Nam tử đầu Ong Mật lặp lại lời Mèo Rừng và Phù Thủy vừa rồi giải thích một lần nữa, cũng bổ sung nói:
- Ở thời đại Minh Phủ hắc ám, những nghị viên lập pháp chế độ nô lệ kia đã ngụy trang thành thiên sứ thần minh, phát minh không ít thứ xa xỉ phẩm có liên quan đến linh hồn. Bọn họ lấy việc hành hạ linh hồn loài người làm thú vui, ép lấy năng lượng từ đó, dùng nó để che giấu vẻ ngoài xấu xí của bản thân đang từ từ vặn vẹo biến hình, kéo dài linh hồn đang bị hủ hóa sa đọa của mình. Thuật ủ rượu linh hồn chính là một trong những phát minh của bọn họ. Chẳng qua, không có một linh hồn vô tội nào ở trong chai ‘thương bạch khảo vấn’ này, nó sản xuất từ nước mắt của linh hồn chính nghĩa vui quá mà khóc khi đạt được ước muốn. Đối với linh thể bình thường trong Minh Phủ mà nói, được xem là bảo vật vô giá.
Ong Mật dùng một loại giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt thậm chí là lạnh lùng, giải thích vật báu được cất giấu của mình, bất kể đến cùng hắn có phải là Napoleon Bonaparte hay không, cuộc sống dài dằng dặc trong địa ngục tất nhiên đã cướp đi cái gì đó từ chỗ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận