Người Chơi Hung Mãnh

Chương 856: Đa nhân cách

- Vừa nói vừa nghĩ.
Lý Ngang bình tĩnh nói:
- Cố chủ mà chúng ta được sắm vai, là một gã đi lên từ kiểm sát trưởng do đi ăn máng khác mà tới được luật sư. Kết hợp với những lời nịnh hót tán dương để thổi phồng tán dương của Fury, cùng với câu hỏi của Ong Mật, có thể nói là một án lệ vua tra tấn, có khả năng hắn còn là một luật sư chuyên nghiệp có đạo đức có lương tri trong hệ thống pháp luật Anh Mỹ. Chỉ cần thay bản thân vào thiết lập này, là có thể rất dễ dàng tưởng tượng ra những lời sẽ nói ra của nhân thiết này.
Hắc Sắc Mộc Mã có phần hơi đau bi.
- Rất dễ dàng á?
- Dĩ nhiên.
Lý Ngang gật đầu, nghiêm trang nói:
- Chung quy lại là năng lực tự nghiệm ra thế giới nội tâm của người khác. Thời điểm tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ thường xuyên tưởng tượng ra trong đầu mình những người bạn ảo cho riêng mình, gì mà tổng giám đốc bá đạo đi đến nhà vệ sinh không cần giấy; vua của nhà binh không có chuyện gì làm thích trải nghiệm cuộc sống ở trong ổ chó của mình; nhà phát minh thiên tài phát minh ra xe lăn kiểu dùng chân đạp, quan tài xoa bóp, hay con muỗi mùa đông; sát thủ liên hoàn vô số lần chạy thoát cuộc săn đuổi, nhưng bởi vì chứng OCD mà lại tổng vệ sinh trong nhà người bị hại, cuối cùng bị bắt; tạo nên đầy đủ thiết lập cho bọn họ, tiến hành nói chuyện với bọn họ trong đầu, học tập các ưu điểm của bọn họ, phát triển đến mức tận cùng, thậm chí có thể để cho bạn ảo của mình điều khiển thân thể, giúp mình trong công việc học tập, thật sự là tiện lợi đến không tưởng.
- Cái này hoàn toàn không phải là bạn giả lập!
Hắc Sắc Mộc Mã hoảng sợ nói:
- Cái này căn bản chính là chứng bệnh tâm thần phân liệt có được hay không?!
Toàn thân Lý Ngang đột nhiên run lên, chợt nghiêng đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hắc Sắc Mộc Mã, dùng một loại giọng điệu trầm thấp từ tính khác biệt hoàn toàn, chậm rãi sửa lại:
- Đây không phải là tâm thần phân liệt, chính xác mà nói, thì đây chính là rối loạn nhân dạng phân ly. Rất vinh hạnh được biết anh lần nữa, kẻ hủy diệt tiên sinh. Tôi đại diện cho hơn ba mươi tên huynh đệ tỷ muội trong đầu tôi hỏi thăm tiên sinh.
Hắc Sắc Mộc Mã bị ánh mắt nhìn thẳng quỷ dị của Lý Ngang dọa sợ hết hồn, trong lòng cao giọng kêu lên sợ hãi ‘Cái đệch ! Con hàng thật sự là đa nhân cách sao!’.
Lý Ngang nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hắc Sắc Mộc Mã, ra vẻ thâm trầm dừng lại vài giây, đột nhiên nở nụ cười, khôi phục lại bình thường:
- Hahaha, trêu chọc anh một chút thôi, anh sẽ không thật sự cho là tôi có đa nhân cách chứ?
- Ha…ha…
Hắc Sắc Ngựa Gỗ lúng túng cười khan vài tiếng, lặng lẽ xoa xoa bàn tay đầy mồ hôi vào quần.
Một đồng đội vừa thích diễn kịch lại vừa mạnh mẽ…thật sự là quá đáng ghét!
Tương tác của hai người họ rơi vào trong mắt của Mèo Rừng và Phù Thủy.
Mèo Rừng chẳng qua là chỉ cảm thấy người này có phần kỳ lạ là đại đa số người chơi cao cấp của Trò Chơi Chết Chóc đều có chút kỳ quái.
Phù Thủy thì lại nhướng mày lên, không nói gì, đáy lòng yên lặng tính toán, ‘Cái vị hắc ảnh nhân này còn có chút tài năng, khó trách sẽ được La Tử nhìn trúng, mời gia nhập nhóm chiến lược. A…Đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc, có lẽ có thể hỏi thăm tin tức của người này chỗ La Tử?’.
Trong tổ chức Syndicate của chỗ Phù Thủy, sở hữu mười hai vị thành viên thủ tịch.
Hai người một tổ, cùng nhau hành động.
Tổ nào đó có người chết thì người dưới mới có thể đi lên thay thế.
Bây giờ Phù Thủy không có ý kiến gì với đối tác của mình.
Trước mắt muốn thăm dò tin tức của Lý Ngang, chẳng qua vì là thành viên tổ chức nên muốn thay tổ chức xét duyệt nhân tài mà thôi.
Một đoạn nhạc đệm ngắn này cũng không có ảnh hưởng gì đến La Tử đang đi theo Ong Mật lên boong tàu.
Giờ phút này thuyền đã vượt qua Minh Hà, tới Bỉ Ngạn.
Một bên bờ sông này vẫn trống trải và chết chóc giống như cũ, chỗ duy nhất khác biệt, chính là bên bờ dựng đứng một cây hình trụ trống rỗng bằng pha lê nối thẳng lên mây xanh.
Đường kính hình trụ rỗng ước chừng là dài ba mươi mét, một cánh cửa mở ra gần với một bên Minh Hà, trong đó toàn bộ mặt đất được phủ lên một cái thảm xốp vàng nhạt.
Vách bên trong được bao quanh bởi một vòng ghế ngồi, phía trong cùng còn để một cái máy bán hàng tự động.
Nhìn hết một lượt, có phần giống với thiết bị giải trí bên trong công viên trò chơi?
Ầm !
Một bên boong tàu của thuyền hàng bắn ra lần nữa, nghiêng xuống hóa thành cầu thang đi xuống.
Ong Mật giẫm lên bậc thang, đi ở phía trước, giới thiệu với La Tử, nói:
- Đây chính là thang máy tự động nối thẳng lên núi Thiên Đường.
La Tử nghe vậy thì sửng sốt.
- Núi Thiên Đường còn có thang máy?
- Dĩ nhiên, nếu không thì anh cho rằng quan viên của Minh Phủ dựa vào cái gì để quẹt thẻ chuyên cần khi đi làm?
Ong Mật nói với giọng hiển nhiên:
- Núi Thiên Đường mặc dù là khái niệm do con người tạo nên, nhưng mà bây giờ nó đã trở thành chỗ làm việc cho nhân viên chính phủ phía Minh Phủ rồi, tất cả nhân viên muốn làm việc, cũng phải dựa vào thang máy tự động đi tới đi lui trong lãnh thổ địa hạt của Minh Phủ rộng lớn.
Đang nói nói, Ong Mật đã đi tới phía trước pha lê hình trụ cực to lớn, hắn vỗ tay ra tiếng, để cửa lớn ở cạnh ngoài hình trụ trượt ra.
Dẫn dắt hai người đi vào trong đó, ngồi ở trên ghế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận