Người Chơi Hung Mãnh

Chương 870: Người công cụ

[Alo? Có đó không].
Miêu Miêu Đầu: [Cậu! Còn! Biết! Đến! Tìm! Tôi! Hả!].
Cảm xúc phẫn nộ mạnh mẽ, gần như muốn tuôn ra khỏi khung trò chuyện với bạn bè,
Phù Thủy vô thức ngả người ra sau, ngồi trên mặt đất nhìn xung quanh, trên mặt thoáng lộ ra vẻ chột dạ.
Miêu Miêu Đầu: [Cậu có biết một mình tôi ở Đông Nam Á sống như thế nào không hả? Mọi việc ở văn phòng vạn sự đều do một mình tôi quản lý, quét rác lau sàn, mua bán hàng hóa, đàm phán kinh doanh, đánh nhau với khách hàng, cậu chưa từng làm một lần nào hết! A... a tức chết tôi rồi, tôi ở nơi này bị muỗi làm phiền, còn cậu thì lại ở bên Anh quốc hưởng thụ an nhàn].
Lời oán trách của cộng sự thao thao bất tuyệt như nước sông cuồn cuộn, Phù Thủy dùng ngón trỏ bịt chặt cả hai tai với lương tâm cắn rứt, đánh chữ nói:
[Ôi trời, không phải tôi cũng đang bận sao, cậu cũng biết nghề phù thủy này cần có không gian yên tĩnh, không bị ai làm phiền mà, tôi cố gắng chế thuốc, làm thí nghiệm, làm đạo cụ, rốt cuộc cũng là vì tốt cho chúng ta thôi.].
Cộng tác của Phù Thủy tên là Miêu Miêu Đầu, cũng giống như cô đều là học trò của [Giáo sư],
Khác nhau ở chỗ, thật ra Miêu Miêu Đầu vốn dĩ là một con mèo hoang màu xám trắng,
Khi giáo sư phát hiện ra nó, thì Miêu Miêu Đầu đang liều mạng vật lộn với mấy con chó hoang để bảo vệ bữa tối mà nó đào được từ thùng rác.
Tuy rằng đã thành công đánh lùi kẻ xâm phạm, cũng thức tỉnh tố chất người chơi, nhưng bản thân nó cũng bị thương nặng, lành ít dữ nhiều.
Giáo sư đã mang Miêu Miêu Đầu về Syndicate, chăm sóc cẩn thận, và chỉ định học trò đứng đầu dạy cho nó tất cả những gì liên quan đến con người.
Miêu Miêu Đầu là loài mèo, nên loại hình nhiệm vụ của nó hoàn toàn không giống với những người chơi khác,
Dựa vào bản lĩnh mạnh mẽ và thiên tính nhạy bén, nó liền thăng cấp thẳng đến Level 10. Sau khi uống hết một phần ma dược, thì nó biến thành hình dáng một con mèo đi thẳng đứng, cao bằng một nửa người bình thường, nó được phân đến cùng một nhóm với Phù Thủy, nên hai người đã kết thành cộng sự.
Nếu nói Phù Thủy là một đại tiểu thư quý tộc nghèo khó, bên ngoài tao nhã kiêu ngạo, thực ra lại tham tiền, keo kiệt,
Thì Miêu Miêu Đầu chính là kiểu thiếu nữ nhà kế bên, ngoài mặt thì lạnh lùng u ám, nhưng thật sự lại rất dễ thẹn thùng, có lòng tự trọng rất cao, thích dùng miệng lưỡi cay độc để từ chối người khác.
Đương nhiên, về chuyện có phải con gái hay không còn là nghi vấn,
Bởi vì từ khi ông nhặt Miêu Miêu Đầu về thì giáo sư chưa bao giờ nói nó là mèo đực hay cái, bình thường nó vẫn hay ăn mặc theo phong cách áo choàng gothic màu đen, giọng nói thì lạnh lùng và trung tính,
Vì vậy, Phù Thủy vẫn chưa biết giới tính cụ thể của cộng tác. Hai người đều ngạo kiều, ai cũng không chịu mở miệng.
Ừm... tóm lại giới tính của Miêu Miêu Đầu chính là Miêu Miêu Đầu đó.
[Hứ!].
Miêu Miêu Đầu lạnh lùng nói: [Nhanh lên, có việc gì thì nói, lát nữa tôi còn phải đi chăm sóc bộ lông của mình nữa, gần đây lông đuôi lại bị vón cục rồi.].
Phù Thủy tự biết cãi không lại đành cười hi hi, gõ chữ gửi thông tin mà cô nhìn thấy trong nhiệm vụ của La Tử qua cho Miêu Miêu Đầu,
Nó cũng được xem như là một môi giới tin tức nửa vời, về khả năng thu thập thông tin, thì cũng không kém La Tử là mấy.
[Vua Moloch của đất nước Nước Mắt, nghệ thuật điêu khắc, câu lạc bộ Pizza, vụ án cư dân mất tích...].
Ở văn phòng vạn sự tại Đông Nam Á xa xôi, Miêu Miêu Đầu cau mày, duỗi những ngón tay đầy lông, đẩy chiếc kính trên chiếc mũi hồng, [Hình như tôi còn nhớ vụ án này].
[A a!].
Đôi mắt Phù Thủy sáng ngời, [Mau kể tôi nghe đi.].
[Đợi một lát].
Miêu Miêu Đầu tiện tay gõ gõ ngón tay, cánh cửa gỗ của cửa hàng vạn sự lập tức đóng lại, một vài tấm thép từ trần nhà rơi xuống, phong tỏa hoàn toàn cửa hàng chật hẹp với đầy những mặt hàng nhỏ, ngăn cách tiếng người rộn ràng, nhốn nháo trên đường phố ở bên ngoài.
Miêu Miêu Đầu: [Chắc hẳn là cậu biết về vụ án trẻ em mất tích ở Vương quốc Anh cách đây mười bốn năm ha?].
Phù Thủy sững sờ trong giây lát, chậm rãi gõ: [Cậu đang nói về vụ án xảy ra ở Sardinia sao? Tôi biết.].
Mười bốn năm trước, một cặp vợ chồng trung lưu người Anh, dẫn theo ba đứa con, cùng vài người thân và bạn bè cũng dắt theo con của họ, đi du lịch tại Sardinia ở Ý.
Vào một đêm, cặp vợ chồng này để mấy đứa con đang ngủ lại trong phòng khách sạn, để đi uống rượu và tán gẫu với bạn bè bên bể bơi ở tầng dưới khách sạn. Giữa chừng thì người vợ lo lắng cho đứa con, nên quay lại phòng để xem thử, không ngờ rằng cửa sổ phòng khách sạn lại bị đập vỡ, đứa con gái lớn ba tuổi của họ cũng bị mất tích một cách kì lạ.
Vào thời điểm đó, tất cả các thành phần trong xã hội Anh đều coi trọng vụ án này, gần như có thể nói là mối quan tâm của cả quốc gia, chính phủ Anh và Ý đã cử một lượng lớn nhân lực để tìm kiếm và điều tra, nhưng mọi manh mối tra ra được đều bị gián đoạn.
Có nhiều ý kiến trái chiều về vụ án, có người cho rằng đây là một vụ bắt cóc được lên kế hoạch từ lâu, cũng có người cho rằng đây là một màn kịch do hai vợ chồng tự biên tự diễn, con gái của họ đã chết từ lâu.
Đôi vợ chồng kia kiên quyết phủ nhận cáo buộc này, cũng công khai hết mọi khoản quyên góp từ cộng đồng, họ không ngừng tìm kiếm đứa con gái suốt chục năm nay,
Một số tin đồn cho rằng, một vị thám tử tư nổi tiếng trong ngành với trình độ chuyên môn cao, đã chết một cách kỳ lạ trong quá trình điều tra, cách nói của Scotland Yard về cái chết của vị thám tử này là "Nguyên nhân tử vong không thể giải thích được."
Bởi vì vụ án gây chấn động quá lớn, nên độ hot về nó chưa bao giờ hạ xuống, Phù Thủy cũng đã nghe được không ít tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận