Người Chơi Hung Mãnh

Chương 872: Mất tích

Đợi đến khi Gác Chuông đã khôi phục được một chút sức sống, mới bắt đầu dọn sạch những hiệp hội bí mật, thì nước Mỹ ở bên kia đại dương cũng đã được thành lập,
Một số lượng lớn các hiệp hội bí mật bỏ chạy sang Mỹ, bắt đầu bén rễ và nảy mầm,
Trải qua ba trăm năm xây dựng, thay đổi và phát triển,
Bây giờ nó đã là rắc rối khó gỡ, ẩn náu đằng sau các thế lực ở Mỹ,
Không còn là đối tượng mà Gác Chuông có thể dễ dàng loại bỏ nữa.
Phù Thủy không phải là người Mỹ, nhưng nghe những gì các học trò khác nói, thì sự vướng mắc giữa hải đăng hi vọng và hiệp hội bí mật sâu đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cậu cũng vĩnh viễn không tài nào đoán được, người chơi bình thường để đạt được năng lực siêu phàm, có thể làm những gì.
Miêu Miêu Đầu: [Đúng vậy, nghệ sĩ biểu diễn này là một thành viên của hiệp hội bí mật. Theo như những thông tin mà cư dân mạng bình thường trên 4 giờ đào được, thì có nhiều ghi chép về các cuộc trò chuyện điện thoại di động rất tối nghĩa và khó hiểu trên điện thoại di động và máy tính của hắn, còn có nhiều video mờ ảo không thể nhìn rõ, đầy tiếng kêu thảm thiết và tiếng cười man rợ. Câu lạc bộ Pizza trên danh nghĩa của hắn là một trong những địa điểm hoạt động của hiệp hội này. Những manh mối cuối cùng về một số trường hợp mất tích trên khắp thế giới, đều chỉ đến câu lạc bộ đó.].
Phù Thủy im lặng trong chốc lát, cô biết rất rõ bản chất của hiệp hội bí mật mới xuất hiện.
So với hành vi của họ, một số người chơi đê hèn, độc ác, cũng có thể được gọi là thiên thần trên thế gian.
Phù thủy: [Vụ mất tích ở Sardinia cũng tương tự sao].
Miêu Miêu Đầu: [Ừm. Vào thời điểm đó, hai bức chân dung tổng hợp của nghi phạm được Scotland Yard công bố, rất giống với nghệ sĩ biểu diễn, cùng một gã bạn bè của hắn. Vị luật sư già có danh tiếng khá tốt kia, đúng là vì tham gia vào việc điều tra, tố tụng nghệ sĩ biểu diễn, nên mới chết một cách kỳ quái.
Cuối cùng vụ kiện vẫn chưa được giải quyết, còn nghệ sĩ biểu diễn và những người bạn của hắn ta vẫn đang hoạt động tại Mỹ.
Điều đáng nói đến chính là, người bạn của nghệ sĩ biểu diễn này, lại là trợ lý riêng của một nhân vật nổi tiếng người Mỹ.].
Phù Thủy nhướng mày, [Người nổi tiếng? Nổi tiếng cỡ nào vậy?].
Miêu Miêu Đầu nói ra một cái tên,
Phù Thủy im lặng, [OK... vậy thì nổi tiếng thật đó].
Miêu Miêu Đầu: [Nói tóm lại, thế lực đứng sau vụ án này vô cùng xấu xa và bí ẩn, đến mức ngay cả hai chúng ta tốt nhất là đừng nên nhúng tay vào. Cậu còn nhớ những gì thầy từng nói không? Đừng tưởng rằng bản thân có được một chút năng lực siêu phàm thì có thể coi thường nền văn minh của nhân loại. Cậu có thể thăng lên siêu phàm, thì người khác cũng làm được điều đó. Hơn nữa với sự hỗ trợ hết mình của thế lực khổng lồ, chắc chắn mức độ tiến bộ của họ không thể chậm hơn cậu. Dám coi thường những tổ chức tình báo của Mỹ, chỉ e rằng đến khi chết còn không biết mình chết như thế nào nữa kìa.].
Phù Thủy không phục lắm, [Chẳng phải thầy cũng từng nói thế này sao? Mục tiêu cuối cùng của Syndicate, là định hình lại mọi trật tự trên thế giới, xóa bỏ tất cả bất công].
Miêu Miêu Đầu đảo mắt xem thường: [Cái đó là khẩu hiệu, khẩu hiệu đó biết chưa, hiện tại cậu chỉ là một con gà còn chưa đạt Level 20, thì đừng nghĩ đến mấy chuyện như siêu phàm thoát tục, diệt trừ bất công nữa. Nếu có lòng như vậy, thì trước tiên hãy thanh toán tiền hoa hồng mà cậu nợ tôi được không hả?].
[Ủa, gì?].
Phù Thủy đánh chữ nói: [Tôi nghe không rõ, tín hiệu ở đây không được tốt cho lắm].
[Tín hiệu không tốt cái con khỉ, chúng ta đang nói chuyện thông qua bảng điều khiển của người chơi được chứ?!].
Miêu Miêu Đầu bực tức nói: [Thiệt tình, đã nói là chia 5 5 mà! Có phải cậu đã ăn hết tiền chiết khấu của văn phòng vạn sự, giấu số tiền lớn để tiêu xài phung phí cho bản thân, rồi dùng vài đồng lẻ để qua mặt tôi đúng không?].
[Làm gì có chứ?].
Phù Thủy bị nói trúng tim đen liếc trái liếc phải một lúc, gõ chữ nói: [Hai đứa mình là chị em tốt, cộng sự tốt của nhau, sao tôi có thể ăn chặn tiền của cậu được chứ? Cậu nói như vậy làm tôi đau lòng lắm á.
[Hừ, xem ra cậu cũng không dám.].
Mèo nhỏ lông trắng xám gõ bàn phím một lúc, tìm kiếm trong kho tin tức tình báo, rồi nói với Phù Thủy: [La Tử mà cậu nhắc đến, thật sự có thể có liên quan đến vị luật sư già đó.
Thông tin về vị luật sư già có vẻ đã bị người khác xóa sạch từ vài năm trước, phần lớn tin tức đã bị xóa bỏ hoặc bị sửa đổi lại, hiện tại đã không còn tra ra được nữa.
Đương nhiên, nếu như dùng một số phương pháp đặc biệt, chắc hẳn vẫn có thể tìm được một ít manh mối.
Có muốn tiếp tục điều tra không?].
Phù Thủy trầm ngâm một lát, dường như trước mắt hiện ra hình ảnh luật sư Kevin Lomax ngã gục trước bồn rửa mặt, [Thôi bỏ đi, đừng tra nữa.].
[Cậu chắc chưa?].
Miêu Miêu Đầu nhướng một bên mày, [Thế này sao không giống cậu một chút nào hết vậy? Nếu tìm được thông tin về thân phận của La Tử, nói không chừng có thể dùng nó uy hiếp hắn, kiếm được một món tiền lớn.
Hay là, đại tiểu thư như cậu đã bị hoàn cảnh cơ cực bơ vơ không nơi nương tựa của La Tử làm cho cảm động, nên mềm lòng rồi?].
[A... cậu phiền muốn chết phiền muốn chết phiền muốn chết!].
Hai má Phù Thủy ửng đỏ, hung hăng đấm vào không trung, giống như muốn mượn cách này, để bịt miệng cộng tác mèo đang ở cách xa vạn dặm, [tôi đã nói không tra nữa là không tra nữa mà,
Còn nữa, hãy xóa sạch những thông tin do vị luật sư già đó để lại mà người khác có thể tìm ra đi, việc này hẳn là cậu có thể làm được. Coi như giúp tôi một việc, lần sau chia hoa hồng sẽ cho cậu nhiều hơn một chút.].
Trong văn phòng vạn sự chật hẹp, mèo nhỏ màu trắng xám vẫy tai một cách đáng yêu, bĩu môi từ chối cho ý kiến, vươn móng vuốt đầy lông và gõ bàn phím vài cái,
[Được rồi, tôi đã xóa thông tin và sử dụng kỹ năng để ngăn chặn các năng lực siêu phàm khác truy tìm thông tin.].
[Tốt.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận