Người Chơi Hung Mãnh

Chương 980: Đến thay

Nơi này là khe núi, tiếng gió yếu dần, tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, con đường đá đen bị cánh cổng kim loại phía trước cắt ngang, Bạch Hạo Chính dừng bước chân, thở ra vài hơi.
Lấy giấy tờ tùy thân từ trong túi ra, đưa cho hai bức tượng hình người canh cửa bằng đá cổ xưa - những bức tượng đá này là báu vật của Dị Học Hội, cao gần ba mét, khuôn mặt mơ hồ, không phân biệt được là người hay thú.
Bức tượng đá cổ xưa với trí lực không rõ ràng, chậm rãi quay người, đẩy cánh cổng kim loại ra, để lộ sơn động tối tăm bên trong ngọn núi.
U…
Cơn gió lạnh cóng thôi bay góc áo, tràn vào hang động tối đen. Nơi này quá gần cửa vào Hang Tù Ma, không có ánh sáng, bất kỳ tạo vật nào cũng đều không thể di chuyển bình thường.
Bạch Hạo Chính bước qua cửa, mặc cho hai pho tượng phía sau đóng cửa lại.
Trong hang động khổng lồ chỉ còn lại tiếng tim đập và nhịp thở của chính mình.
Vị nhân viên phân tích tình báo dùng một tay đẩy gọng kính, mắt kính lập tức tỏa ra ánh sáng, như đèn pha quân dụng mà soi sáng cả sơn động.
Đạo cụ này có tên là [Viễn Quang Nhãn Kính], mô tả hiệu ứng đặc biệt của nó là [Khi đeo kính, có thể phóng ra hai chùm ánh sáng mạnh làm chói lòa mắt], nó thực sự có thể làm được điều đó - với cái giá phải trả giết địch một vạn tổn hại tám trăm.
- Không biết bao nhiêu lần, tôi muốn nói rằng thiết kế của cặp kính này thực sự rất ngu ngốc...
Bạch Hạo Chính đang lẩm bẩm một mình, bước về phía trước.
Ở sâu trong hang có một cái xích không biết là làm bằng chất liệu gì, một đầu của nó đóng trên mặt đất, đầu còn lại kéo dài ra rơi xuống vực sâu.
Bạch Hạo Chính men theo sợi xích trượt xuống dưới, ma âm bên tai không ngừng biến hóa, lúc thì duyên dáng quyến rũ, lúc thì thô bạo cuồng dã,
Trước mắt hắn hiện lên ảo giác, màn sương đen bao phủ vực thẳm, giống như ngửi thấy mùi máu tanh của cá ăn thịt người, tiến về phía Bạch Hạo Chính, người có đôi mắt phát sáng.
- Ài... tôi chỉ là một nhà phân tích tình báo mà thôi.
Bạch Hạo Chính thở dài, một tay nắm nhẹ sợi xích.
Một tay cầm một thanh kiếm mảnh nhỏ giống như chiếc kim thêu hoa được tạo nên từ ánh sáng, tùy tiện vung lên mấy lần, dễ dàng phá tan làn khói đen có thể so sánh với linh thể cấp mười ba.
Bang.
Hai chân đạp trên đất, đuôi xích sắt ma sát với vách núi, phát những tiếng va chạm leng keng một hồi lâu.
- Ngươi đến rồi.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên, phát ra từ sâu trong bóng tối, một sinh vật kỳ dị với thân ngựa, vòi voi, mặt sư tử, trán tê giác, đuôi bò và chân hổ bước vào chùm sáng của Viễn Quang Nhãn Kính.
Đó là con Thực Mộng Mô đã từng dẫn dắt Cục Đặc Sự phát triển các truyền thuyết đô thị.
- Sao lại đổi người rồi?
Thực Mộng Mô bốn chân đạp đất, trên cơ thể dường như có một lớp sương mù màu đen, trên khuôn mặt giống như sư tử giống như đang cau mày:
- Người lúc trước đâu rồi.
- Hắn có việc, tôi đến thay hắn.
Bạch Hạo Chính thờ ơ nói, hắn đương nhiên không thể nói rằng Cục Đặc Sự hiện đang thiếu người trầm trọng, thành viên trước đây của Dị Học Hội, người chịu trách nhiệm giao tiếp với Thực Mộng Mô, hiện đang được đưa đến Thành phố Âm để trấn áp Sinh Nam Vương.
Bạch Hạo Chính là người được chọn để nói chuyện với Thực Mộng Mô, là người có khả năng chống lại công kích của ma, là ứng cử viên có quyền hạn và sức chiến đấu nhất trong số những người có thể chịu được ma âm.
Vì vậy, hắn được khẩn cấp phái đến núi Côn Lôn.
Thực Mộng Mô trước mắt, lần trước sau khi dẫn dụ Cục Đắc Sự khai phá truyền thuyết đô thị nhân tạo đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Sau đó, thế giới hiện thực lại xảy ra sự kiện Sinh Nam Vương, nội bộ bên trong Cục Đặc Sự, luôn cho rằng Thực Mộng Mô và Sinh Nam Vương có liên quan đến nhau, tin rằng Thực Mộng Mô là kẻ đứng sau màn. Không ngờ rằng, Trúc Học Dân lại đem Sinh Nam Vương đến thế giới hiện thực, sau khi phong ấn nó, Thực Mộng Mô lại một lần nữa xuất hiện trong hang Tù Ma.
Mà lời giải thích cho sự biến mất của nó, lại là vì nó đã cảm nhận được hơi thở của Jumper, sau đó mới trốn vào sâu trong hang Tù Ma vì sợ hãi.
Còn về việc Jumper là cái gì, thời gian và địa điểm xuất hiện, Thực Mộng Mô lại chỉ đáp lại bằng một nụ cười kỳ dị “Khà khà khà”.
Nghĩ đến đây, Bạch Hạo Chính không khỏi mím môi, Thực Mộng Mô ẩn giấu rất nhiều thứ tuyệt đối không thể tin tưởng được.
Nhưng con dị thú này đã tồn tại hàng nghìn năm này, xác thực là biết rất nhiều bí mật cổ xưa.
Thực Mộng Mô lắc cái vòi, chậm dãi nói:
- Lần này, các ngươi muốn biết cái gì.
Bạch Hạo Chính đẩy gọng kính, lãnh đạm nói:
- Không biết ngươi có nghe nói qua về Môn Phi Tranh Đoạt Chiến.
- Môn Phi?
Hai mắt của Thực Mộng Mô nheo lại, móng vuốt hổ cào vài vết trên mặt đất:
- Ngươi có chắc nó không phải là Mệnh Môn hay Chúng Diệu Chi Môn?
Bạch Hạo Chính cau mày, vừa muốn lớn tiếng hỏi, lại thấy Thực Mộng Mô lắc đầu lẩm bẩm:
- A, suýt nữa thì quên mất, đây có thể là tên của các người đặt cho lần đầu thai này… Ừm…
Thực Mộng Mô trầm ngâm giây lát, cúi đầu nhìn xuống Bạch Hạo Chính, trong mắt hiện lên ý cười:
- Đông Thiên, Phúc Địa, Tiên Giới, Thần Vực, Thiên Cung, Dị Vực, cái gọi là cánh cửa dẫn đến một nơi nào đó như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận