Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1110. Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch (5)

Chương 1110. Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch (5)
Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch (5)
Khoé miệng Chu Phân Phương cong lên, khinh thường nói: "Trần Trường Sinh, ngươi thật sự coi lão nương là thầy thuốc miễn phí sao? Chữa cho ngươi một nửa xem như là tiền đặt cọc của lão nương. Kế tiếp, đến lượt ngươi bày ra thành ý, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ."
Nói xong, Chu Phân Phương liền biến mất tại chỗ.
Một lát sau, Chu Phân Phương đã bước vào truyền tống trận của thành Thiên Nguyên, trở về kinh thành.
Nàng phất tay nhẹ nhàng, không mang theo một gợn mây.
Trần Trường Sinh: "…"
Nếu không nhìn thấy ánh sáng, hắn có thể chấp nhận bóng tối.
Nếu không nhìn thấy hy vọng, hắn bản có thể chấp nhận những điềm xấu trong cơ thể mình.
Nhưng mà Chu Phân Phương đã để cho hắn nhìn thấy hy vọng khỏi bệnh.
Sau đó Chu Phân Phương đã bỏ chạy…
Trần Trường Sinh biết thứ Chu Phân Phương muốn là gì, hắn không thể không cảm khái trong lòng Chu Phân Phương thật thâm độc.
Nhưng mà hắn cũng nhanh chóng hạ quyết định:
Đạo hữu có thể chết nhưng bần đạo thì không!
Tuy quan hệ giữa hắn và Nguyên Minh Chủ không tồi.
Nhưng mà ai bảo Chu Phân Phương có thể cứu mạng của hắn chứ?
Hơn nữa Trần Trường Sinh biết, Chu Phân Phương có thể hợp tác với hắn, cũng có thể hợp tác với người tu hành khác trong Liên minh tu chân giả.
Cho dù hắn từ chối Chu Phân Phương, nhưng mà chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, những người khác cũng sẽ đồng ý.
Chẳng qua là vấn đề thời gian.
Đến lúc đó hắn sẽ hoàn toàn đắc tội Chu Phân Phương.
Nếu đã như vậy thì cớ gì lãng phí thời gian làm điều thừa thãi?
Đúng như lời Chu Phân Phương nói, Chu Phân Phương đã thể hiện thành ý của mình rồi. Hiện tại đã đến lượt hắn bày ra thành ý.
Trần Trường Sinh không có suy xét lâu lắm đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau đó, hắn lập tức trở lại Trường Sinh tông, bắt đầu thuyết phục mọi người.
Thuyết phục những người cấp cao trong Liên minh tu chân giả.
Cùng lúc đó, Ngụy Quân đã nhận được tin tức từ Chu Phân Phương cũng kịp thời nói cho Trần Già.
Trần Già chú ý một chút, quả nhiên phát hiện động thái lạ của Trần Trường Sinh.
Vì thế, hắn liền quay đầu đi tìm Nguyên Minh Chủ.
"Minh chủ, đại sự không ổn rồi."
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi từ từ rồi nói."
"Tông chủ… Tông chủ hình như đã đạt được thoả thuận riêng với Chu Phân Phương, hợp tác với cô ta loại bỏ minh chủ ngài, đổi lại Chu Phân Phương sẽ chưa khỏi thương thế cho bọn họ. Dựa vào tin tức ta nhận được, hình như tình trạng vết thương trong cơ thể tông chủ đã được Chu Phân Phương trị khỏi một nửa rồi. Chu Phân Phương là người đàn bà hiểm độc, cô ta cố ý để cho tông chủ quay trở lại giết ngài..."
Nói xong lời cuối cùng, Trần Già nghiến răng nghiến lợi: "Tông chủ cũng thật là hồ đồ, quả là bảo hổ lột da. Chẳng lẽ hắn đã quên sư phụ ta chính là bị Chu Phân Phương giết chết sao? Sư phụ ta chính là Thái thượng trưởng lão của Trường Sinh tông đó."
Sát ý trong mắt Nguyên Minh Chủ chợt lóe, lạnh giọng bảo: "Sư phụ ngươi đã chết, ngoại trừ người đồ đệ là ngươi còn nhớ hắn, Trường Sinh tông còn có bao nhiêu người nhớ rõ?"
"Nhưng mà không có sư phụ ta thì làm gì có Trường Sinh tông ngày một phát triển như những năm này?" Trần Già kích động nói.
Nguyên Minh Chủ vỗ vỗ bả vai Trần Già, an ủi: "Trần Già, ngươi là đứa trẻ hiếu thuận. Đáng tiếc, ngươi lại bái trúng vào một tông môn vô tình."
"Minh chủ, ta rất thống khổ, ta muốn giết người." Trần Già nắm chặt hai tay.
Nguyên Minh Chủ đồng cảm sâu sắc: "Ta cũng vậy, Trần Già, lần này may mà có ngươi. Nếu không phải ngươi, nói không chừng ta thật sự sẽ lật thuyền trong mương. Ta thật không ngờ, Chu Phân Phương lại thật sự có thể chữa khỏi loại thương tích này."
"Minh chủ, vậy nên mà gì bây giờ?" Trần Già lo lắng nói: "Ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Trần Già, trái tim sắt đá của Nguyên Minh Chủ cũng tràn qua một dòng nước ấm.
Đã bao lâu không có ai quan tâm mình như vậy?
Cho dù Nguyên Minh Chủ biết sở dĩ Trần Già lo lắng cho mình như vậy là xuất phát từ thù hận với Chu Phân Phương nhiều hơn, là muốn mượn sức của hắn báo thù cho sư phụ mình, nhưng Nguyên Minh Chủ vẫn vô cùng vui vẻ.
Giờ khắc này thậm chí hắn còn có chút ghen tị với Quốc sư đã chết.
Vì sao Quốc sư có thể thu được một đệ tử nặng tình trọng nghĩa như vậy?
Hắn cũng có đệ tử, nhưng mà tình cảm của đệ tử này so với tình cảm của Trần Già đối với Quốc sư chính là một trời một vực.
Ai mà không muốn một người đồ đệ cho dù mình chết đi vẫn luôn nhớ mãi không quên chứ?
Nguyên Minh Chủ tuy cũng là một người vô tình, nhưng càng là người vô tình thì càng hy vọng người khác hữu tình.
Cũng giống như người xấu cũng thích người tốt hơn, người vô tình sẽ không thích người vô tình, bọn hắn đều thích người có tình có nghĩa.
Nguyên Minh Chủ hiện tại cũng rất thích Trần Già.
Hắn có một loại xúc động thu đồ đệ.
Nhưng hắn lập tức nghĩ đến, Trần Già đối đãi với Quốc sư rất chân thành rất hiếu thảo.
Trước kia Trần Trường Sinh muốn thu Trần Già làm đồ đệ, Trần Già đã từ chối.
Đao Thần cũng muốn thu Trần Già làm đồ đệ, Trần Già cũng vẫn cự tuyệt.
Trong lòng hắn chỉ có một sư phụ.
Đối xử với một người trẻ tuổi có tình có nghĩa như vậy, hắn không thể ép buộc được.
Cho nên Nguyên Minh Chủ đã thay đổi suy nghĩ của mình.
"Trần Già."
"Vâng. Minh chủ, ngài có gì dặn dò?"
Trong ngữ khí của Trần Già đều là kiên định, thậm chí còn có ý liều chết vì Nguyên Minh Chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận